← Quay lại trang sách

Chương 1763

Rất rõ ràng, giờ khắc này Liễu Nhược Hi cũng sợ.

Một giọt nước mắt trong suốt từ trên gương mặt trơn nhẵn rơi xuống mặt đất.

Chỉ nghe trong hư không có một đạo âm thanh muộn hưởng vang lên, kiếm ảnh cũng không có tạo thành tràng diện Tô Dật một phân thành hai hoặc Linh Bảo Các chia năm xẻ bảy.

Kim sắc kiếm ảnh ngập trời không ngưng trệ ở giữa khoảng không, cứng ngắc không gì sánh được.

Chỉ thấy mũi kiếm vàng óng đụng vào một dải lụa màu xanh lam ở giữa không trung, khó mà tiếp tục chém xuống phía dưới.

Tiếp theo, năng lượng thủy thuộc tính kinh khủng bạo động lên, nhanh chóng lan tràn ở bên trên kim sắc kiếm ảnh như dịch bệnh.

Không gian vặn vẹo, vòng xoáy bão táp rớt xuống như băng tuyết, trong nháy mắt toàn bộ đông lại, ánh sáng vàng óng nhanh chóng bị quang mang băng lam chiếm cứ.

Chỉ nghe thấy một đạo âm thanh nổ vang, năng lượng Thánh Vương chi khí hóa thành quang vũ bay ra đầy trời, kiếm mang bá đạo nhanh chóng tan biến trong không trung.

- Xì xì xì!

Âm thanh năng lượng nổ tung tràn ngập giữa không trung, một cỗ năng lượng vô cùng sắc bén khuếch tán ra, trực tiếp nghênh đón chân khí hộ thể của Thánh Hỏa mà đến.

- Đại Thánh Tử, cẩn thận!

Thánh Hỏa trưởng lão không ngờ rằng có thể xảy ra chuyện như vậy, đột nhiên đồng tử co rút lại, hai đạo quang mang kim lam đánh thẳng tới chỗ mình.

Trong mơ hồ, chỉ có thể cảm giác được giữa khoảng không có một đạo thân ảnh màu trắng bay qua, là cường giả, tuyệt đối là cường giả!

Là tồn tại Thánh Hỏa cũng phải ngưỡng vọng.

Ngay sau đó, uy áp linh hồn phô thiên cái địa ập đến, thủy thuộc tính đầy trời khiến không khí nóng bỏng có một tia lạnh lẽo, thời điểm lại nhìn thấy Thánh Hỏa trưởng lão, thì hắn đã thối lui đến vị trí của đám người Tuyết Hồng Lâu.

Trong con ngươi tràn đầy vẻ từng trải là sự sợ hãi và kinh hoảng đến tột độ, lông mi Úy Trì Trường Phong càng nhíu chặt, khóe miệng co quắp một trận.

- Là nàng!

Theo phương hướng quang vũ nhìn lại, Tô Dật được hai người Cảnh Bách Kỳ cùng Cảnh Bách Hoa cùng nhau đỡ lấy, cách Linh Bảo Các mười mấy thước.

Cô gái đứng ở trước người, mặc trường bào màu xanh nhạt, khí chất ung dung cao quý, bên trong vẻ trong trẻo lạnh lùng ẩn chứa một tia xuất trần, nàng nhàn nhạt nhìn đám người Thánh Sơn, tựa như nhìn con kiến hôi vậy.

- Đáng ghét! Thánh Hỏa lão nhi! Ta đã nói cái gì rồi! Bảo ngươi không nên hủy Linh Bảo Các ta! Ngươi điếc sao!

Cảnh Bách Hoa, đặt Tô Dật xuống, hai tay chống nạnh chửi bới như một người đàn bà.

- Người nào động võ ở trước Linh Bảo Các ta?

Cảnh Bách Kỳ cũng thay đổi bộ dạng hào hoa phong nhã lúc trước, thoả thích để lộ sát khí ra ngoài, một cỗ huyết khí nồng nặc không nói rõ được cũng không tả rõ được, làm cho Tô Dật đứng ở bên cạnh cũng không khỏi hơi hơi ghé mắt.

- Quả nhiên là gọi Thiên Kì Bách Quái! Rõ ràng là các ngươi đặt ra bẫy! Thật đúng là giỏi diễn!

Khóe miệng Tô Dật nhếch lên, liếc mắt một cái.

Nhìn kỹ lại, mấy người Quân Hạo Thiên cùng với Cổ Nhạc trưởng lão cũng dẫn theo toàn bộ Linh Bảo Các xuất hiện, thấy cảnh tượng trước mắt, đều nhướng mày.

- Các ngươi đều tới!

Tô Dật nhẹ nhàng cười một tiếng, hơi nhún nhún mũi, trong lòng lập tức nổi lên một chút xấu hổ.

- Tô Dật! Người nào tổn thương ngươi? có nghiêm trọng hay không! Là tên súc sinh nào! Ta báo thù cho ngươi!

Quân Hạo Thiên gấp gáp nhìn Tô Dật, trên dưới đánh giá, kiểm tra xem hắn có bị thương ở đâu không.

Tô Dật phất tay một cái, gật đầu nói:

- Không có việc gì không có việc gì! Sao các ngươi lại tới!

- Chúng ta tới tham gia Bát Sùng Phong Vân hội! Cổ Nhạc cung chủ dẫn chúng ta tới!

Quân Hạo Thiên hạ giọng, ánh mắt ngưng trọng nhìn Tô Dật, đột nhiên rất nghi hoặc.

- Vì sao ta cũng tới là ư?

Quân Hạo Thiên cao giọng cười một tiếng, nói nhỏ:

- Tô Dật huynh đệ ngươi là một người tinh quái, khẳng định có rất nhiều biện pháp, chẳng qua trước khi chúng ta chạy tới Đoan Mộc cung chủ cũng không biết!

Nghe những lời này, trong lòng Tô Dật lập tức có một dòng nước ấm chảy qua, bình thường Phong Vân hội đều do trưởng lão dẫn đội.

Đoan Mộc Tiểu Mạn lại vì mình, có thể cảm thấy trong nháy mắt, trong lòng khẽ động.

- Linh Bảo Các các ngươi có ý tứ gì? Tô Dật cùng chúng ta có thù không đội trời chung! Đừng nên kết thù kết oán cùng Thánh Sơn!

Cảnh Bách Kỳ cùng Cảnh Bách Quái nhìn nhau, rồi như nghe được truyện buồn cười nhất, hơi đáng thương nhìn Thánh Hỏa trưởng lão.

- Vẫn chưa có người nào dám nói chuyện cùng Linh Bảo Các! Lão đầu ngươi bị ngốc sao?

Ánh mắt Cảnh Bách Quái không ngừng biến hóa, vẻ cổ quái hiện lên đầy mặt.

Mà Đoan Mộc Tiểu Mạn đứng ở phía trước lại lãnh đạm nói một câu:

- Dật nhi, qua đây!

Tinh thần Tô Dật nhất thời nghiêm lại, nhanh chóng đi tới bên người Đoan Mộc Tiểu Mạn, cung kính nói:

- Dạ!

Đoan Mộc Tiểu Mạn đã từng ước định chuyện tình bái sư với Tô Dật, trước mắt không muốn nói, cái này đối với Ngự Thiên Cung, đối với Tô Dật đều có tốt chỗ.

Tự nhiên lúc này Tô Dật cũng không có xưng Đoan Mộc Tiểu Mạn là sư phụ.

- Mệnh hai người kia là của ngươi! Ngươi muốn xử trí như thế nào!

Khuôn mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn trong trẻo lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn Úy Trì Trường Phong cùng Thánh Hỏa, hiện lên vẻ chán ghét.

- Ngươi! Đoan Mộc Tiểu Mạn! ít ở nơi đó nói khoác mà không biết ngượng! Thánh Tôn giá lâm U Minh thành, nơi đây không phải Ngự Thiên Cung ngươi!

Thánh Hỏa chửi ầm lên, dù cho đối mặt mỹ nhân tuyệt thế như vậy, Thánh Hỏa vẫn giống như một khẩu đạn pháo luân phiên oanh tạc như cũ.

- Chậm đã!

Úy Trì Trường Phong tỉ mỉ đánh giá Đoan Mộc Tiểu Mạn, cô gái trước mắt có khuôn mặt trái xoan, ánh mắt dời xuống một chút là cái cổ trắng như tuyết ngọc.

Hai tòa núi tuyết cực kỳ cao ngạo nhất thời làm cho Úy Trì Trường Phong âm thầm nuốt nước miếng một cái, liếm liếm đôi môi khô khốc!

Hơi nhìn thoáng qua, đã khiến Úy Trì Trường Phong mất hồn mất vía, hắn lập tức đi tới, dùng phong độ nhẹ nhàng nói.

- Nghe tiếng Đoan Mộc cung chủ dung mạo vô song đã lâu, lần này vừa thấy, quả nhiên không tầm thường, kẻ hèn này là Úy Trì Trường Phong, tại hạ và Tô Dật có một ít ân oán, không biết có thể để hai người chúng ta tự hành giải quyết ở Thiên Phong Bài Vị Chiến hay không?

- Dật nhi, ngươi nói đi.

Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng hỏi ý kiến Tô Dật, so ra mà nói, chẳng khác gì là đánh mặt Úy Trì Trường Phong.

Trong nháy mắt một cỗ cảm giác oán hận cùng đố kị bộc phát ra, Úy Trì Trường Phong nắm thật chặt hai tay, đốt ngón tay hiện lên màu trắng bệch.

- Có thể, thế nhưng ta rất ghét ánh mắt Úy Trì Trường Phong, chúng ta lưu lại một tròng mắt của hắn làm tiền lãi có được không?

Khóe miệng Tô Dật hơi hơi cong lên, tỏ vẻ đùa bỡn nhìn Úy Trì Trường Phong.

Trong nháy mắt biểu tình lãnh đạm của Đoan Mộc Tiểu Mạn biến thành băng tuyết, trong lòng khẽ động, quan sát của Tô Dật thật là tỉ mỉ.

- Được! Nghe lời ngươi!

Mấy chữ nhàn nhạt liền làm cho mọi người biết Tô Dật rất có trọng lượng trong lòng Đoan Mộc Tiểu Mạn.

Tất cả mọi người ở đây lập tức thì hít vào một ngụm khí lạnh, Thánh Hỏa trưởng lão thì quát lên một tiếng lớn, kéo Úy Trì Trường Phong ra sau người.

- Làm càn! Thật coi Thánh Sơn ta không có người sao!

Tô Dật bước lên trước, mọi người sau lưng Thánh Sơn cũng lập tức bước lên trước, hình thành thế giằng co, thấy Liễu Nhược Hi trong đó, dường như cũng thất vọng mất mát, hận ý trong lòng Tô Dật đối với Thánh Sơn càng nồng nặc hơn một phần.

- Úy Trì Trường Phong, đây là ngươi tự tìm đến!

- Tiểu tử đừng mơ tưởng!

Khuôn mặt Thánh Hỏa trầm xuống, trong nháy mắt giẫm lên mặt đất một cái, sóng không gian khuấy động ở trước người, che chắn Úy Trì Trường Phong, kim quang thánh khí ở khoảng không phía sau bay lên như vẫn thạch, bao phủ về phía hai người Đoan Mộc Tiểu Mạn cùng Tô Dật.