Chương 1764
Gào gừ!
Cùng lúc đó hai tay hắn quét ngang trong không trung, vết nứt không gian phát ra thanh âm sấm chớp ầm ầm, sau khi vết rách biến mất, kim kiếm mạnh mẽ chém tới lần thứ hai.
So sánh với vừa rồi, Thánh Vương chi khí đã thôi động đến mức tận cùng!
- Thánh Kim Hồn Quang Kiếm!
Một tiếng quát từ trong miệng Thánh Hỏa trưởng lão truyền ra, một đạo kiếm ảnh thao thiên cắt vỡ hư không, dường như mang theo một đạo uy năng ngập trời hung hăng chém về phía Tô Dật!
- Đây là không gian lĩnh vực!
Ánh mắt Tô Dật hơi khép lại, vì bảo vệ Úy Trì Trường Phong, Thánh Hỏa đã dùng toàn bộ lực lượng của mình.
Trong nháy mắt thân thể gầy nhom biến thành cao lớn, bên trong con ngươi, kiếm mang như bóng với hình, Úy Trì Trường Phong ở phía sau nở cười mang theo một tia giảo hoạt âm hiểm.
Một giây kế tiếp, lực lượng vô cùng sắc bén khuếch tán ra, ngay cả không gian xung quanh cũng bắt đầu vặn vẹo, thời điểm gần bổ tới trước người.
Chỉ thấy cánh tay Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ giơ lên, động tác nhìn như nhẹ nhàng chậm chạp, ánh sáng trắng nhẹ nhàng, không ngừng lướt nhẹ, tựa như mang theo một đường vòng cung đẹp đẽ.
Tựa như vũ đạo vậy, trong nháy mắt uy áp linh hồn cộng thêm vô tận phi tuyết cùng kiếm ảnh đan vào nhau.
Thế nhưng khí thế ngập trời lại làm cho vô số người tại chỗ nghẹn họng nhìn trân trối!
Hai huynh đệ Cảnh Bách Kỳ cùng Cảnh Bách Quái nhìn thấy tất cả, trong ánh mắy tràn đầy khiếp sợ.
- Đây mới là cường giả! Đây mới là sự cường thế ta muốn!
Tô Dật gầm nhẹ một hồi trong lòng.
Chỉ có Tô Dật ở bên cạnh, là có thể cảm giác được Đoan Mộc Tiểu Mạn trầm tĩnh tự nhiên, đối mặt với người mạnh như Thánh Hỏa, vẫn có thể phong khinh vân đạm như cũ.
Lúc này trong lòng Tô Dật vô cùng sôi sục, khoái cảm của loại lực lượng nghiền ép mang tới, tưởng chừng như không gì sánh kịp.
- Ta phải trở nên mạnh hơn!
Theo phương hướng phong tuyết nhìn lại, chỉ thấy sau khi chưởng ấn luân phiên biến hóa, vô số phong tuyết dập tắt Thánh Vương chi khí trong nháy mắt.
Uy áp thủy thuộc tính phô thiên cái địa, hào quang rực rỡ, hung hăng đụng vào ngực Thánh Hỏa trưởng lão, chỉ nghe một tiếng trầm đục vang lên.
Hào quang va chạm vào nhau sinh ra chấn động to lớn, làm cho tâm hồn đám người Tuyết Hồng Lâu rung chuyển, nhanh chóng rút lui về phía sau, năng lượng kinh thiên nhấc lên sóng gió kinh khủng, mặt đất rung chuyển!
Thánh Hỏa trưởng lão kéo theo Úy Trì Trường Phong ngã xuống đất, trước mắt nhoáng lên một cái, Đoan Mộc Tiểu Mạn từ trên cao nhìn xuống Úy Trì Trường Phong ở bên cạnh.
Tô Dật thì giẫm lên ngực Thánh Hỏa trưởng lão, một tiếng gào thét đau đớn, khó chịu từ trong miệng Thánh Hỏa trong miệng phát ra.
Mang theo lục phủ ngũ tạng bị vỡ nát, tiên huyết phun ra ngoài, trong ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ không thể tin tưởng, nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn uyển giống như tiên tử.
- Không thể, không thể! Ngươi vậy mà đã đến loại cảnh giới đó!
Chân Tô Dật dẫm ở trên ngực Thánh Hỏa trưởng lão, trong nháy mắt một tiếng gào tê tâm liệt phế vang vọng.
Đây chính là chênh lệch thực lực!
Trong mắt đám thánh tử thánh nữ Tuyết Hồng Lâu tràn đầy khiếp sợ, vậy mà cường giả Nguyên Vực cảnh cư như Thánh Hỏa trưởng lão lại bại trong chớp mắt, thua triệt để như vậy?
- Thánh Hỏa lão tặc, ngươi cũng có ngày hôm nay!
Tô Dật cười lạnh một tiếng.
Bàn tay gầy guộc của Thánh Hỏa không ngừng cắm sâu trên mặt đất, cắn chặt hàm răng, hai mắt huyết hồng, cấp bách nói rằng.
- Đừng làm tổn thương đại thánh tử! Muốn giết hắn trước hết giết ta!
Tiếp theo, một đám thánh tử thánh nữ phía sau đều lấy ra vũ khí của bản thân, nguyên khí năm màu để lộ ra kim quang sáng chói, trong miệng nghiêm ngặt quát lên.
- Đừng hòng làm tổn thương đại thánh tử! Tô Dật ngươi không nên quá phận!
Vẻ mặt vài tên thánh tử thánh nữ còn nhỏ tuổi trở nên khẩn trương, nhưng không có đánh mất tôn nghiêm Thánh Sơn.
- Vậy giết chết toàn bộ đi!
Cổ Nhạc lạnh nhạt nói.
Mấy người Quân Hạo Thiên cùng Cổ Nhạc cũng lập tức đi tới, ân oán giữa Cổ Nhạc cùng Thánh Sơn cũng không phải một sớm một chiều.
Thánh Sơn giết chết Lý thị, lấy Ngự Thiên Cung làm ngụy trang còn không có tìm Thánh Sơn tính toán, thần tình Đoan Mộc Tiểu Mạn lạnh lẽo, nguyên khí trong tay bốc lên, rất có thể tiếp theo sẽ giết hắn!
- Ha ha ha!
Lúc này, Úy Trì Trường Phong cười ha hả, tóc tai lộn xộn không thôi, cười khổ nói:
- Tô Dật, ngươi quả nhiên là con rùa đen rút đầu trốn phía sau nữ nhân! Cuối cùng còn muốn dựa vào một nữ nhân giúp ngươi báo thù sao!
- Ngươi đánh rắm cái gì, thắng làm vua thua làm giặc! Lão phu vả cái miệng của ngươi trước tiên!
Cổ Nhạc đứng trong đám người, giận dữ gầm lên.
Úy Trì Trường Phong không tự chủ lui về phía sau, Tô Dật nhìn Úy Trì Trường Phong chật vật không chịu nổi, tàn nhẫn nói.
- Chết đến nơi rồi, chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi!
Thời điểm Tô Dật đang chuẩn bị giơ đao chém xuống, nguyên khí hỏa thuộc tính ngưng kết thành hình trong tay, chỉ nghe một đạo thanh âm rất nhỏ truyền đến.
- Tô Dật!
Theo thanh âm, ánh mắt Liễu Nhược Hi lóe lên, trong con ngươi mang theo vài phần do dự, thấp giọng nói rằng.
- Có thể cho ta một chút thể diện, để tất cả định đoạt ở Thiên Phong Bài Vị Chiến hay không?
Tay Tô Dật lơ lửng giữa không trung, nhất thời ngưng trệ, mí mắt nháy một cái, nhẹ giọng nói.
- đang xin tha cho hắn?
Liễu Nhược Hi lắc đầu, ánh mắt hơi hơi mê ly, lại mang theo mỉm cười.
- Ta biết tính cách của ngươi, là người có thù tất báo, tuy đại thánh tử có lỗi, nhưng ta cũng hy vọng ngươi dùng phương thức của mình đi giải quyết, mà không phải mượn tay người khác! Đây mới là Tô Dật ta biết!
- Dường như cô gái nhỏ này rất hiểu Tô Dật thì phải?
Thần sắc hai người Cảnh Bách Kỳ cùng Cảnh Bách Quái trở nên cổ quái, không ngừng nhìn Tô Dật cùng Liễu Nhược Hi.
Ngự Thiên Cung bên này, càng mang theo nghi hoặc, Cổ Nhạc hình như nhớ tới cái gì.
- Chẳng lẽ là cô gái có hôn ước cùng Tô Dật?
Những lời này truyền tới tai Đoan Mộc Tiểu Mạn, ánh mắt bình tĩnh khẽ động, trong nháy mắt ánh mắt nhìn Liễu Nhược Hi trở nên khác biệt.
Tiếp theo, Tô Dật hạ tay xuống, cười khổ:
- Úy Trì Trường Phong, ba ngày sau ta sẽ lấy mạng chó của ngươi! Hôm nay cái mạng này là do Liễu Nhược Hi cho ngươi!
- Cảm tạ!
Liễu Nhược Hi thất thần nhìn Tô Dật, vậy mà hắn nghe mình nói.
Úy Trì Trường Phong lập tức được mọi người nâng lên.
Liễu Nhược Hi cầu tình vì mình, khiến trên mặt hắn là một mảnh nóng bỏng, ánh mắt âm trầm, lập tức lạnh nhạt nói.
- Quả nhiên lời nói của lão bà mình vẫn êm tai nhất! Tuyết Hồng Lâu, ngươi thật sự là giữ được bình tĩnh! mặt mũi Thánh Sơn đều bị ngươi ném sạch rồi!
Rất rõ ràng là lời nói gây xích mích, nhưng ở tình cảnh trước mặt lại có vẻ cực kỳ chói tai.
Tuyết Hồng Lâu khẽ cau mày, Liễu Nhược Hi dường như bị sét đánh, hơi hơi run lên, ánh mắt nhanh chóng rời khỏi người Tô Dật.
- Là thật sao?
Tô Dật chỉ lãnh đạm nói ra một câu.
Liễu Nhược Hi ngẩng đầu lên, trong đầu chợt nhớ tới lời Thánh Tôn đã nói với mình.
Những sự việc phủ đầy bụi kia như ngọn núi lớn đè ép lên tâm linh Liễu Nhược Hi, Liễu Nhược Hi hơi nhếch môi.
- Không....
Nàng còn chưa nói hết lời, một phong đã từ trong tay Tô Dật bay tới trước người Liễu Nhược Hi.
Liễu Nhược Hi vội vã tiếp nhận lá thư, hai tay run nhè nhẹ, đập vào mi mắt chính là lá thư ngày đó Liễu Nhược Hi lưu lại cho Tô Dật.
- Mạng của ngươi, chỉ có thể do ta tự tay tới lấy!
Lời nói còn văng vẳng bên tai, nhìn chữ viết quen thuộc, khiến mắt Liễu Nhược Hi ướt đẫm.
- Đi đi!
Thanh âm mù mịt của Đoan Mộc Tiểu Mạn truyền đến.
Người Ngự Thiên Cung tránh ra, Tô Dật liếc mắt nhìn Liễu Nhược Hi đang đau khổ thật sâu, đôi môi anh đào giống như đọng lại.
Áo bào tung bay, thời điểm Liễu Nhược Hi đi qua trước người, Tô Dật liền nói mấy câu.
- Từ nay về sau, Tô Dật ta cùng Liễu Nhược Hi ngươi không thiếu nợ nhau! người Thánh Sơn, ta thấy một liền giết một! Cuối cùng cũng có một ngày, giết cả nhà Thánh Sơn ngươi!