← Quay lại trang sách

Chương 1765

Trong nháy mắt, thanh âm thẳng thắn mà lưu loát không ngừng khuếch trương ở bên trong não hải Liễu Nhược Hi.

- Không nợ gì nhau!

- Đây là sứ mệnh làm thánh nữ của ngươi!

Hai âm thanh một trái một phải, tựa như tiếng vọng trong sơn cốc, không ngừng quanh quẩn ở bên người Liễu Nhược Hi.

Thanh âm phóng lớn, thu nhỏ lại, không ngừng phiêu đãng, chợt xa chợt gần.

Đôi môi đỏ thắm hơi hơi cong lên, khuôn mặt thất thần của Liễu Nhược Hi xuất hiện vẻ không muốn, hình ảnh Tô Dật trong con ngươi biến mất như một điểm đen.

Trong tai vẫn vang vọng những lời vừa mới vang lên, Liễu Nhược Hi không tự chủ ôm ngực, một tia đau nhức ý xẹt qua.

- Vì sao tim lại đau nhói như vậy?

Ánh mắt Liễu Nhược Hi rơi trên lá thư bị vò nát, tâm thần như đắm chìm trong vô tận bi thương, thất vọng mất mát.

Từ đầu đến cuối viền mắt ướt át nhưng không có một giọt nước mắt nào rơi xuống, sau khi nhìn chòng chọc rất lâu, lại cười chua xót đứng lên.

- Tại sao lại khổ sở như vậy.... Rõ ràng là tới gặp mặt lần cuối mà!

Nhìn dáng dấp thất hồn lạc phách của Liễu Nhược Hi, mày kiếm Tuyết Hồng Lâu nhướng lên một cái, thở dài một hơi, nhẹ nhàng vỗ vỗ Liễu Nhược Hi.

- Đi thôi, trước tiên về quán trọ!

Liễu Nhược Hi ngẩng đầu nhìn Tuyết Hồng Lâu, mi mắt nhẹ nhàng nâng lên, trong con ngươi hiện lên một tia cảm xúc không rõ, giọng nói âm lãnh của Úy Trì Trường Phong ở phía sau truyền đến.

- Hừ! Không có Đoan Mộc lão bà kia, Tô Dật đã chết! Nhược Hi sư muội, trong Thiên Phong Bài Vị Chiến ta nhất định sẽ giúp muội diệt trừ cái hậu hoạn này!

Khóe miệng hắn hơi hơi cong lên, ánh mắt không ngừng đánh giá thân hình cực kỳ mê người của Liễu Nhược Hi, cuối cùng dừng lại ở trên hai ngọn tuyết phong nhô ra trước ngực, khó có dời đi.

- Không phiền ngươi động thủ, ta tự có biện pháp! Còn nữa, ta tôn trọng ngươi nên gọi ngươi một câu đại thánh tử, nếu bất kính với ngươi thì ngươi chính là một tên hạ lưu vô sỉ! Nếu như ngươi còn dám có ý đồ với Man thành, đừng trách ta không khách khí!

Lông mi Liễu Nhược Hi nhướng lên, hiện ra một tia lệ mang, nổi giận quát Úy Trì Trường Phong.

Sau đó không nhìn mọi người, bay đến chỗ trọ của Thánh Sơn tựa như một con Hỏa Phượng màu đỏ.

Tuyết Hồng Lâu liếc mắt nhìn Úy Trì Trường Phong, tiếp theo khóe miệng cười khẩy một cái, lộ ra vẻ không kiên nhẫn cùng khinh bỉ, rồi theo sát Liễu Nhược Hi rời đi.

- Hừ! Thiên Phong Bài Vị Chiến, không chỉ có Tô Dật, mà ta cũng sẽ giải quyết các ngươi!

Sắc mặt Úy Trì Trường Phong tái nhợt, ánh mắt âm lãnh tựa như đao nhọn, từ từ chảy ra hàn ý!

- Đại thánh tử yên tâm! Tuyết Hồng Lâu chỉ có một Thánh Tôn chống đỡ, các thái thượng trưởng lão đều ủng hộ ngươi!

Trường bào Thánh Hỏa khẽ lay động, sắc mặt bị thương trở nên trắng bệch, rõ ràng vừa rồi bị thương không nhẹ.

- Đúng vậy! Cứ để bọn họ tỏ vẻ đi! Sau Thiên Phong Bài Vị Chiến, sẽ có tân Thánh Đế xuất hiện! Người kia nhất định là đại thánh tử!

Mấy tên thánh tử thánh nữ ở bên cạnh nịnh nọt lấy lòng, dồn dập bày tỏ sự bất mãn đối với Tuyết Hồng Lâu cùng Liễu Nhược Hi.

Sắc mặt Úy Trì Trường Phong cũng hơi bình ổn xuống, ánh mắt nhẹ nhàng chớp động một cái, trầm giọng nói:

- Lần này thái thượng trưởng lão phái một mình Thánh Hỏa trưởng lão đi theo, thực sự là không dễ, Trường Phong xin cám ơn! Chúng ta trước về dịch trạm đã! Thánh Tôn còn chưa thoái vị, cũng không thể để cho bọn họ nói luyên thuyên!

Kỳ thực không riêng gì Liễu Nhược Hi mất hồn mất vía, trên đường trở về dịch quán, trong lòng Tô Dật cũng chứa đầy suy nghĩ.

Trở về Ngự Thiên Cung, Đoan Mộc cung chủ ngủ trên giường, Tô Dật vẫn mở mắt không ngủ, bên trong gian phòng, chỉ còn lại Đoan Mộc Tiểu Mạn cùng Tô Dật.

- Cô gái kia đối với ngươi quan trọng như vậy sao?

Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ giọng nói.

- Chỉ là khi còn bé từng có hôn ước!

Tô Dật như có điều suy nghĩ, nhỏ giọng thì thào.

- Nhưng hình như ngươi không có vì người khác mà làm như vậy bao giờ!

Khuôn mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn bình thản, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí.

Tô Dật nghe xong, xuất phát từ nội tâm mà cười rộ lên, nói nhỏ:

- Có đúng không, nàng ấy là người muốn giết ta! Ta hoài niệm nàng làm cái gì?

Chính mình là một người yêu hận rõ ràng, tính cách dám yêu dám hận, tại sao hôm nay gặp chuyện này, lại có chút không biết làm sao!

Phẫn nộ? Chán ghét? Thất vọng? hay là nổi máu ghen?

- Chuẩn bị thật tốt cho Thiên Phong Bài Vị Chiến đi, cuối cùng các ngươi vẫn có thể gặp, đến lúc đó đừng để rối loạn cả lên!

Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ giọng nói.

- Vâng, sư phụ!

Tô Dật nhẹ giọng thi lễ.

Một câu sư phụ lại làm cho lông mi Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ nhúc nhích, nơi cổ họng nhẹ nhàng cuồn cuộn, Đoan Mộc Tiểu Mạn nhìn Tô Dật ở trước người không tự chủ được di chuyển cái ghế.

- Sư phụ, con muốn mạnh mẽ! Trong vòng ba ngày có cái phương pháp gì có thể cho con trở nên mạnh mẽ?

Đoan Mộc Tiểu Mạn lắc đầu, hít sâu một hơi, than thở:

- Nguyên Hoàng kỳ một tầng so với một tầng càng khó khăn hơn, đặc biệt ba tầng cuối cùng, tưởng chừng khó như lên trời! Ta biết ngươi nóng lòng báo thù! Nhưng cũng không cần nóng lòng cầu thành!

Nghe những lời này Tô Dật càng nhướng mày, thân thể không tự chủ được tiến lên một bước nói.

- Gần đây, con đã cảm giác được nguyên khí bên trong đan điền tràn đầy, chỉ là luôn có một tầng gông cùm xiềng xiếc khó có thể phá tan!

Trong mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn hiện lên một tia sáng kỳ dị, bảo cho Tô Dật đi tới trước.

Lúc này một cỗ linh hồn uy áp tịch quyển mà ra, nguyên khí thủy thuộc tính mềm mại không mang theo bất kỳ tính công kích gì.

Giống như một cái áo lụa nguyên khí mềm mại khoác lên người Tô Dật, qua nửa buổi bỗng nhiên Đoan Mộc Tiểu Mạn mở hai mắt ra, trong mắt tràn ngập sự khiếp sợ to lớn.

- Huyền Linh Thần Mạch.... lúc trước chỉ coi ngươi là Thủy Giáng Thiên Tinh nhận chủ mà thôi, căn bản không nghĩ tới kinh mạch ngươi lại thần kỳ như vậy!

Tô Dật gật đầu, hai tay mở ra, trong ánh mắt mang chút cô đơn, mặc dù trên con đường tu hành võ đạo, hắn có mấy người sư phụ.

Thế nhưng phần lớn thời gian đều dựa vào mình tu luyện, rất nhiều cửa ải cùng kỹ xảo nhờ cơ duyên xảo hợp mà đạt được, sau khi gặp phải gông cùm xiềng xiếc, rất khó có đột phá lớn.

- Đến cùng thì ngươi có bao nhiêu cơ duyên?

Con ngươi linh động của Đoan Mộc Tiểu Mạn không ngừng run rẩy, đôi môi nhẹ nhàng nhướng lên, bí mật trên người Tô Dật thực sự nhiều lắm.

- Đây cũng là trong vô ý thu được!

Tô Dật bất đắc dĩ than thở.

Thánh khí trong Cửu Tinh Cốc thành linh, tiện thể mình cũng thu được quà tặng tinh thần lực là Huyền Linh Thần Mạch, cái này đổi lại là ai cũng không quá tin tưởng.

Năng lượng linh hồn rất ít phiêu tán, Đoan Mộc Tiểu Mạn hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên tiến hành chỉ điểm nghiêm túc đối với Tô Dật.

- Huyền Linh Thần Mạch là viễn cổ Thần Mạch, không phải Nguyên Tông kỳ không thể đạt được, cảnh giới của ngươi thực sự quá kỳ diệu! nhưng hình như ngươi chưa có hoàn toàn phát huy ra chỗ tốt của Huyền Linh Thần Mạch!

Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn hơi khép lại, trong con ngươi tràn đầy nghi hoặc.

Tô Dật liên tục gật đầu, nói cho Đoan Mộc Tiểu Mạn biết, từ khi đạt được Huyền Linh Thần Mạch đến nay, tu vi của mình tiến cảnh cực kỳ thong thả.

Sau khi đi tới U Minh thành, Tô Dật có thể cảm giác được chênh lệch giữa mình cùng người khác đang không ngừng thu nhỏ lại, nên lúc này mới bắt đầu nhìn thẳng vào cái vấn đề này.

- Có phải do ngươi giở trò quỷ hay không?

Tô Dật liếc mắt nhìn Hồn Mạch thú nằm ngủ say như chết bên trong huyền quan thứ hai, mí mắt khẽ nâng lên, lạnh giọng nói.

- Kéo không ra thì đến hầm cầu, ta và ngươi là quan hệ luân hồi ký thể, hiện tại ta đã thích ứng thân thể của ngươi, nếu như ngươi như nguyện ý, ta cũng có thể đi đến chỗ linh hồn ngươi phát sáng ở!