Chương 1772
Các đại thế lực dừng lại bắt chuyện với nhau, ánh mắt không tự chủ được theo ba vị mỹ nữ, rơi vào trên người Tô Dật.
Nhìn thấy trên khuôn mặt thanh tú của Tô Dật mang theo chút tà khí, khóe miệng đệ tử Tiên Kiếm Tông mới vừa nói chuyện run lên.
- Ta tưởng là ai, hóa ra lại là tiểu tử này! Lần trước ở chỗ Đoan Mộc cung chủ đã nổi danh! Chỉ là một tên Nguyên Hoàng cảnh rác rưởi, nhưng vận khí rất cao?
- Đúng, ta cũng nhớ rồi, duyên phận của tiểu tử này với nữ nhân cũng rất tốt!
Song Tử giáo cũng lộ vẻ châm chọc.
Bọn họ đều là nhân vật mắt cao hơn đầu, lần này bị một tiểu tử Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng thu hút hết sự chú ý, tự nhiên trong lòng không vui!
Câu nói này, lập tức khiến cho ánh mắt tất cả võ giả tuổi trẻ ở đây bắn ra hỏa diễm đố kị không tên.
Trên Phong Vân hội đã có người chú ý tới Tô Dật nhưng hắn được Đoan Mộc cung chủ ưu ái coi như người nhà, nên họ đè lại không dám để lộ ra.
Dưới tình huống khẩn trương, mặt mỗi người đều lộ ra vẻ ngưng trọng, ánh mắt đố kị với Tô Dật dần dần chuyển hóa thành sát ý!
Tự nhiên đám người Huyết Dương tông ở phía xa xa biết Tô Dật, lúc này đều hiện ra biểu tình xem náo nhiệt.
- Tiểu tử, chúng ta cứ đứng ở chỗ này, không cần đi nơi nào!
Tự nhiên Tây Vô Tình cũng lắc đầu, tiểu tử này chỗ nào cũng lưu tình, tự nhiên làm cho những thanh niên vẫn luôn khổ tu hàng ngày, ghen ghét dữ dội, còn chưa có bắt đầu đã tích lũy không ít cừu hận.
Hàn Vũ Nhu, Sư Tố Tố, cùng với Bích Linh nghe thấy hai vị đệ tử thế lực đỉnh cấp nói thế, nhất thời không đi ra nữa, nhíu lông mày một cái.
Thời điểm quay trở về ánh mắt lạnh lùng hung hăng liếc xéo đám người Tiên Kiếm Tông cùng Song Tử giáo.
- Uy, tiểu tử, nơi đây không phải địa phương ngươi nói chuyện yêu đương, cần nói chuyện thì trở về nhà mình đi!
Đệ tử Tiên Kiếm Tông vừa mới đứng ra, nhìn dáng vẻ mang chút tà khí của Tô Dật, trong ánh mắt tràn đầy đố kị.
Tô Dật khẽ lắc đầu, thực sự là muốn khiêm tốn một chút cũng khó khăn, nhất thời vận chuyển nguyên khí dưới chân khiến mình bay lên, vọt tới trước người tên đệ tử Tiên Kiếm Tông giống như quỷ mị.
Bên trong luồng không khí thật dài giữa hai người, lập tức có một ngọn lửa màu đỏ nhạt bốc lên, thời khắc cuối cùng thì phát ra âm thanh lửa cháy cùng ngọn lửa.
Gợn sóng không gian nhanh chóng lan ra, Tô Dật lạnh giọng nói.
- Xem ra ngươi muốn trận thí luyện đầu tiên còn chưa bắt đầu đã chết!
Tô Dật nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc đen qua trán, áp chế khí tức ở Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng, bên trong tròng mắt đen nhánh bắn ra một tia sát ý nồng đậm.
Đối phương có thực lực Nguyên Hoàng kỳ tam trọng, ở độ tuổi dưới hai mươi mà đã có cảnh giới như vậy đã là không tầm thường.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn về Âm Kiếm Thanh, năng lượng linh hồn Tô Dật bao phủ mà ra.
Tô Dật biết, nếu như không trấn trụ bọn họ ở chỗ này, trận thí luyện đầu tiên sẽ có vô số phiền toái nhỏ đợi chờ mình.
Như vậy, mộng tưởng nhanh chóng tăng cao tu vi, đoạt được vị trí đứng đầu tám trăm người cũng sẽ tan vỡ.
- Đã như thế không bằng lập uy!
Tô Dật âm thầm tính toán trong lòng.
Trên khuôn mặt lạnh lùng, không mang theo một điểm biểu tình, hắn nhanh chóng đặt uy áp linh hồn đặt ở trên người Âm Kiếm Thanh.
- Rầm!
Cổ họng Âm Kiếm Thanh nhanh chóng cuộn trào, khóe mắt hơi hơi co giật, mồ hôi mịn dần dần chảy xuống, ánh mắt nhìn Tô Dật tràn đầy vẻ nghi hoặc không giải thích được, tiểu tử này cũng dám chính diện giao phong cùng mình.
- Này, Âm Kiếm Thanh, ngươi nói chuyện gì à!
Giọng nói âm lãnh của nam đệ tử Song Tử Giáo làm cho tóc gáy người nghe lập tức dựng thẳng lên.
Lúc này ánh mắt mọi người đều bắn lên người Tô Dật, chỉ nghe Âm Kiếm Thanh âm lãnh cười một tiếng.
Hai mắt trợn trừng, không tin Tô Dật với thực lực Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng, lại có uy áp linh hồn hung mãnh như vậy.
Hai tay hắn run nhè nhẹ, từ ngày bản thân làm đệ nhất nhân Tiên Kiếm Tông cho tới bây giờ chưa từng bị vũ nhục như vậy.
Nhất thời nguyên khí quanh thân cô đọng, nguyên khí sắc bén bao bọc quanh người, nguyên khí như mũi kiếm không ngừng trùng kích ở trên thân thể Tô Dật.
Tô Dật quay đầu, ánh mắt mang theo chút lười biếng, nguyên khí hỏa thuộc tính trên người gào thét mà ra, tựa như một tấm quang thuẫn, không tốn sức chút nào liền tiếp được kiếm phong của Âm Kiếm Thanh.
Hai người chỉ chênh lệch một cấp, thế nhưng Âm Kiếm Thanh quanh năm tu hành kiếm đạo, nguyên khí đã sớm tùy tâm mà phát, vô cùng sắc bén, vũ giả Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng bình thường làm sao có thể tay không tiếp lấy.
Huống chi Tô Dật còn chắp tay đứng, không có chút dấu hiệu di động nào.
Đám người Hàn Vũ Nhu, Bích Linh và Quân Hạo Thiên đã sớm dự liệu được kết cục như vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉm.
Trong mắt đệ tử Ngự Thiên Cung càng lộ ra dị sắc, thần thái rạng ngời.
- Hô!
- Tiên Kiếm Tông, Âm Kiếm Thanh! Song tử giáo, Hốt Nạp! tốt nhất hai người các ngươi không nên để ta gặp được!
Tô Dật cũng không muốn làm lớn chuyện, nên sau khi triệt thoái uy áp linh hồn, liền làm ra khuôn mặt hòa hoãn với Âm Kiếm Thanh.
Bả vai hơi nhún nhún, thấy hai người đều không nói lời nào, Tô Dật liền cười lạnh trong lòng một tiếng, tiếp theo đi về vị trí cũ.
- Tiểu tử! Ngươi tên là gì?
Âm Kiếm Thanh hướng về phía Tô Dật nói.
Tô Dật còn chưa kịp trả lời, sau lưng đã có từng đạo khí tức kinh người tràn ngập ra, nhất thời toàn bộ xung quanh đấu trường tràn ngập kim quang.
- Hắn gọi là Tô Dật! Tất cả mọi người ở đây ai có thể ở trong Thiên Phong Bài Vị Chiến giết hắn, Thánh Sơn tất có trọng thưởng!
- Ầm!
Giọng nói to rõ vang vọng trong đám mây, từ phía sau truyền đến.
Tô Dật xoay đầu lại, một con man yêu thú khổng lồ, thân hình bàng đại, cả người tỏa ra kim quang rực rỡ, cao chừng mấy trượng.
Tô Dật đã từng thấy qua loại man yêu thú này, chính là Kim Quang Độc Giác Thú của Thánh Sơn.
- Là người Thánh Sơn, vậy mà bọn họ cưỡi man yêu thú đi lên Phục Yêu Môn, thực là không coi Phục Yêu Môn ra gì!
Mọi người há miệng, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Dường như Úy Trì Trường Phong rất hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý, trong con ngươi hẹp dài hiện ra một tia sát ý, chăm chú nhìn Tô Dật.
- Uý Trì công tử, lời ngươi mới vừa nói là thật?
Một ít đệ tử tông môn, thế lực nhất lưu thoáng kích động nói to.
So sánh với Tô Dật, uy thế của Thánh Sơn ở chỗ này như là mặt trời giữa trưa.
Úy Trì Trường Phong chắp hai tay, trường bào bay bay, mỉm cười gật đầu, cuối cùng ánh mắt tràn ngập khinh bỉ và khinh thường rơi vào trên người Tô Dật.
Rất nhiều thế lực nhất lưu lục địa khác cũng bắt đầu rục rịch, nếu như có thể đạt được chỗ tốt của Thánh Sơn, có thể lôi kéo chút giao tình cùng Thánh Sơn, vậy liền có thể nhanh chóng tiến lên thế lực đỉnh cấp.
Ánh mắt Tô Dật lập tức lạnh xuống, quanh thân có một đạo sát khí ầm ầm mà ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú mỗi người phía trên.
Mới đè ép mọi người bình tĩnh lại, câu nói này của Úy Trì Trường Phong lại để cho mọi người thay đổi thành không có sợ hãi đứng lên.
Tất cả mọi người đều trở nên nghiêm nghị, nhìn đại Thánh Tử cùng Tô Dật giao phong, trong ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp, cân nhắc xem bên nào mạnh hơn.
- Ngươi dám!
Quân Hạo Thiên đứng phía sau liền xuất hiện, năng lượng linh hồn thao thiên tràn ra, hết thảy đệ tử tới tham gia cùng bước về phía trước một bước, trong ánh lưu chuyển hàn mang.
- Ngươi dám!
Tiếng gầm chấn thiên xông thẳng lên trời, kình phong tràn đầy năng lượng bao phủ toàn trường!
- Ngươi dám!
Hàn Vũ Nhu, Bích Nhu và Sư Tố Tố cũng đồng thời hướng về phía Úy Trì Trường Phong quát lên.