← Quay lại trang sách

Chương 1800

Thiên Long tông cùng Thần Hổ môn đang tìm Huyễn Ma quật, chúng ta không thể tụt lại phía sau!

Liễu Nhược Hi chớp chớp đôi mắt, khí tức Thánh Vương tràn ngập trong trời đêm, thánh khiết tựa như tiên nữ.

Người cầm đầu chính là Úy Trì Trường Phong, lúc này đang chau mày, đột nhiên tay áo run lên.

Nhớ đến sắc mặt của Bá Hải Tam Thông và Thượng Quan Thần Trác, Úy Trì Trường Phong thấp giọng nói rằng:

- Chúng ta mở rộng phạm vi đi, nơi đây cứ giao cho ta và Liễu Nhược Hi! Các ngươi đến địa phương khác lục soát! Có tình huống gì lập tức báo lại!

Tuyết Hồng Lâu và Liễu Nhược Hi nghe thấy lời nói này, đồng thời biến sắc, trên khuôn mặt trắng nõn của Liễu Nhược Hi hiện lên một luồng khí nóng, âm trầm nói.

- Ta đi một mình cũng được!

Liễu Nhược Hi hơi né tránh, sau đó hướng về phía Úy Trì Trường Phong nói ra một câu lãnh đạm.

- Nếu không ta ở lại cùng nàng!

Tuyết Hồng Lâu từ tốn nói.

Vẻ mặt lạnh lùng của Tuyết Hồng Lâu khẽ run lên, trầm mặc liếc nhìn Liễu Nhược Hi, chỉ nghe Úy Trì Trường Phong giễu cợt một tiếng.

- Tuyết Hồng Lâu ngươi đi đi, không nghe thấy Liễu Nhược Hi nói một muốn một người là đủ sao!

Tuyết Hồng Lâu không để ý đến Úy Trì Trường Phong, âm trầm nói rằng:

- Nàng thật sự có thể chứ? Không nên cậy mạnh!

Liễu Nhược Hi nặng nề gật đầu, ánh mắt rơi vào cái cửa động có năng lượng dao động ở chỗ xa nói:

- Năng lượng chỗ này dao động không quá mạnh, một mình ta tiến vào, sẽ nhanh chóng quay lại! Không có chuyện quá lớn!,

Bỗng nhiên Tuyết Hồng Lâu dừng lại, than nhẹ một tiếng, dùng thanh âm cực nhỏ nói với Liễu Nhược Hi.

- Trung tâm rất nguy hiểm, ta sẽ thay tên kia chăm sóc thật tốt cho nàng!

Liễu Nhược Hi ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn dật của Tuyết Hồng Lâu, lời Tuyết Hồng Lâu vừa mới nói làm cho trái tim nàng thổn thức, môi đỏ mọng khẽ mím lại, tự nhiên biết Tuyết Hồng Lâu nói tới ai.

- Tuyết Hồng Lâu, ta cần ngươi giúp ta chăm sóc Liễu Nhược Hi sao? Một tên ngũ thánh tử như ngươi không nên ở chỗ này ra lệnh!

Tuyết Hồng Lâu nghe nói như thế, cũng không quay đầu lại, mà đứng chắp tay cười lạnh một tiếng.

Nguyên khí dưới chân lập tức làm cho hắn bay lên, sau khi liếc mắt nhìn Liễu Nhược Hi thật sâu, hóa thành một dải lụa màu vàng óng hướng về nơi xa bay đi, trước khi đi để lại một câu nói.

- Nếu như có chuyện, trực tiếp thông báo ta!

Tiếp theo nhét một viên truyền âm ngọc vào trong tay Liễu Nhược Hi.

Ánh mắt vài tên thánh tử thánh nữ khác từ trên người Úy Trì Trường Phong dời sang Liễu Nhược Hi, chua xót nói rằng.

- Người ta lợi hại như vậy, chúng ta đến địa phương khác đi!

Tiếp theo, bên trên đỉnh sơn cốc, chỉ còn lại Úy Trì Trường Phong và Liễu Nhược Hi.

- Đại Thánh Tử, ngươi vẫn chưa đi sao?

Liễu Nhược Hi lạnh lẽo nói, Úy Trì Trường Phong đối với nàng mà nói giống như là bùn nhão.

Ánh mắt nàng vô cùng kiêng kỵ, không tự chủ vận chuyển khí tức Thánh Vương lên.

Úy Trì Trường Phong nhìn Liễu Nhược Hi từ trên xuống dưới, gật đầu, sau đó cười tà mị một tiếng nói:

- Kiệt kiệt, gặp nguy hiểm nhớ phải gọi phu quân đấy!

Một giây tiếp theo, thấy Úy Trì Trường Phong đã đi xa, Liễu Nhược Hi mới thở phào một hơi, linh hồn hạ xuống, xác định Úy Trì Trường Phong thật đã đi xa.

Con ngươi mới ở trong đêm tối lóe ra một đạo hàn mang, lạnh lùng nói:

- Vô sỉ!

Nguyên khí dưới chân xoay tròn, lăng không bay đi, nguyên khí Nguyên Hoàng kỳ nhất trọng đột nhiên tràn ra, nhanh chóng vọt vào trong huyệt động.

Mà ở một chỗ khác trong huyệt động, vài tên đệ tử Tiên Kiếm Tông đã ngã xuống đất, bên cạnh còn lưu lại thi thể một con yêu thú Yêu Hoàng kỳ ngũ trọng.

Cường giả Vô Lượng Môn và Thái Hành tông đã hội tụ vào một chỗ, Bích Linh cầm trường kiếm trong tay, tức giận quát lên một tiếng, sau đó hung hăng cắm kiếm vào lồng ngực một gã đệ tử Tiên Kiếm Tông.

Máu tươi tràn ra, trong sơn động chật hẹp tràn đầy khí tức thối nát.

Ngay sau đó, cổ tay trắng run lên, xoay người nhào vào trong lòng Hàn Vũ Nhu, lớn tiếng khóc.

- Vũ Nhu tỷ tỷ, Tô Dật bị chôn ở bên trong huyệt động Huyễn Ảnh Báo, ta không cứu được hắn! Trong đó là cường giả Yêu Hoàng kỳ thất trọng!

Nói xong, lại khóc liên miên một hồi, con mắt Hàn Vũ Nhu cũng đỏ hồng, vỗ nhè nhẹ vào lưng Bích Linh, an ủi.

- Không có việc gì, Tô Dật sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy!

Một đám cường giả Vô Lượng Môn phía sau càng khiếp sợ, trong vòng một ngày ngắn ngủi, không nghĩ tới Thái Hành tông đã toàn quân bị diệt.

Mà Tô Dật có màn trình diễn tỏa sáng nhất ở trong vòng kiểm tra cũng táng dưới chân cường giả yêu tộc? Mất đi tư cách tham gia trận thứ hai?

- Hắn ở đâu trong, ngươi dẫn ta đi tìm! Chúng ta nhất định phải mang Tô Dật ra ngoài!

Giọng nói Hàn Vũ Nhu kiên định, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiên quyết.

- Tiểu thư, nhưng vẫn chưa tìm được Huyễn Ma quật!

Mọi người Vô Lượng Môn tiến lên nói.

- Tô Dật cùng hắn Thái Hành tông kết minh, chúng ta không có đạo lý đặt mình vào nguy hiểm a!

- Đúng vậy, tiểu thư, Huyễn Ma quật là địa phương Phục Yêu Môn muốn đi, không nên vì nhỏ mà mất đi cái lớn!

Mọi người lộ vẻ u sầu, ba mồm bảy miệng khuyên can hai người nhanh chóng tìm kiếm Huyễn Ma quật, đó mới là chuyện quan trọng hơn!

- Các ngươi tự đi tìm đi, ta và Bích Linh sẽ tự đi!

Xoay người sang chỗ khác, thời điểm vừa mới chuẩn bị đi ra cửa động, liền thấy một bóng người màu xanh từ cửa hang đi tới cực nhanh.

Mọi người kinh hãi thốt lên một tiếng, vẻ mặt Hàn Vũ Nhu và Bích Linh đồng thời biến đổi, bước chân không ngừng bước về.

- Người nào!

Hàn Vũ Nhu hét lớn.

- Sao vậy? vừa mới chôn ta, liền không nhận ra ta sao?

Bóng người màu xanh ở chỗ xa cười tà một tiếng, trên vai có một thanh huyết kiếm cực lớn khiến người khác chú ý.

Theo thân hình đi vào, bên trên nụ cười tà dị là một đôi mắt đen nhánh, trọng kiếm quen thuộc cộng thêm giọng nói trầm ổn kiên nghị, không phải Tô Dật còn có thể là ai!

- Tô Dật!

Hàn Vũ Nhu và Bích Linh đồng thời kinh hô, vệt nước mắt chưa khô ở trên gương mặt lại chảy xuống lần thứ hai, hai người một đường chạy chậm đến trước mặt Tô Dật.

Nhìn Tô Dật từ trên xuống dưới, thấy Tô Dật chẳng những không có bị thương, ngược lại tinh thần phấn chấn, hai người đều cảm thấy kỳ lạ.

- Tô Dật, ta.... Còn tưởng rằng!

Bích Linh nước mắt như mưa, trải qua khảo nghiệm sinh tử cùng với sự phản bội của môn nhân, bên trong đôi mắt tiểu cô nương có nhiều hơn mấy phần thành thục.

Tô Dật thân mật sờ đầu Bích Linh, cười nói.

- Vừa rồi giết người không phải rất quyết tuyệt sao! Làm sao lại khóc như này?

Mặt Bích Linh nhất thời đỏ lên, ngượng ngùng giẫm chân lên mặt đất:

- Ngươi đã đến sớm đúng không! Tại sao không ra, còn hại ta khóc thành như vậy!

Tô Dật mỉm cười, trong sâu thẳm con ngươi lộ ra một tia ôn nhu, nói nhỏ:

- Có thể gặp lại muội muội tốt như ngươi, đương nhiên phải hưởng thụ nhiều một chút!

- Không biết xấu hổ!

Bích Linh quát một tiếng.

- Tô Dật, tình huống chúng ta đều biết, là Phục Yêu Môn giở trò quỷ!

Trong con ngươi Hàn Vũ Nhu tràn đầy lửa giận.

Ánh mắt Tô Dật rơi ở trên người đệ tử Tiên Kiếm Tông phía xa, lạnh lẽo, nặng nề gật đầu, cầm trọng kiếm trong tay chậm rãi đi về phía đệ tử Tiên Kiếm Môn.

- Tô Dật!

- Tô Dật, ngươi không nên!

Vài tên đệ tử Tiên Kiếm Tông giống như nhìn thấy quỷ, có một gã đệ tử vội vàng quỳ xuống liên tục cầu xin tha thứ, kêu khóc nói.

- Đều do Âm Kiếm Thanh và Phục Yêu Môn định ra quy củ, Xích Cửu Chân Phục Yêu Môn nói cho đại sư huynh, chỉ cần lấy được bảo rương trên người ngươi, là chúng ta có thể thu được chỗ tốt!

- Ba viên yêu đan Yêu Hoàng kỳ cửu trọng đúng không?

Tô Dật xoa cằm, trong con ngươi lộ ra một tia tinh mang, bày ra bộ dạng đúng là như thế.