← Quay lại trang sách

Chương 1812

Nhược Hi, ta vào trong xem một chút, bên trong quá nguy hiểm, ngươi ở đây chữa thương đi!

Tô Dật nói.

Hắn nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, khi đang chuẩn bị xâm nhập, Liễu Nhược Hi ở phía sau gọi hắn quay đầu đi.

Liễu Nhược Hi giang rộng hai tay, ôm Tô Dật thật chặt.

- Tô Dật, cám ơn ngươi!

Dáng người xinh đẹp của Liễu Nhược Hi dán chặt vào hắn, sắc mặt đã hồng hào càng tăng thêm mấy phần kiều diễm.

- Nhược Hi, đây là ngươi?

Tô Dật bị ôm bất ngờ có chút không thở được, ánh mắt lóe lên.

- Đừng nói chuyện! Hãy nghe ta nói!

Đôi mắt Liễu Nhược Hi như trăng rằm, ở trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy tràn đầy nước mắt đang rạng rỡ loang loáng.

Hô hấp cũng trở nên dồn dập, thanh âm của Liễu Nhược Hi vô cùng nhu nhược, nhẹ giọng nói:

- Tô Dật, đây là lần đầu tiên ta chủ động ôm ngươi, rất có thể cũng là lần cuối cùng!

Liễu Nhược Hi cười khổ, trong ánh mắt hiện lên vẻ đau xót, càng ôm Tô Dật chặt hơn.

- Từ khi còn bé, ta đã tới Thánh sơn dốc lòng tu luyện, vẫn muốn giết được ngươi, nhưng khi tu luyện đến cuối cùng, thời điểm gặp lại ngươi, cảm giác thù hận cũng phai nhạt đi rất nhiều!

Mím môi mỉm cười, vẻ khổ sở của Liễu Nhược Hi càng tăng thêm mấy phần phong tình, nói.

- Từ Man thành đến U Minh thành, mỗi một lần gặp, hận ý của ta lại bớt đi một phần, ngươi càng đối tốt với ta, ta càng cảm giác mình có phải đã sai lầm rồi hay không!

Tô Dật cười khổ, trong lòng thắc mắc tại sao lúc này tiểu nha đầu này lại nói nhiều như vậy.

Nhìn Liễu Nhược Hi nước mắt lưng tròng, nguyệt mi nhắm chặt, Tô Dật sinh lòng “thương xót, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Nhược Hi.

- Tạo hóa trêu ngươi sao!

Tô Dật sâu kín nói.

Mình chỉ là kẻ bỗng nhiên từ địa cầu xuyên không mà đến, thật ra Liễu Nhược Hi chỉ thương tổn kiếp trước của mình mà thôi.

Thù hận của mình với Liễu Nhược Hi chỉ dừng lại xả giận cho kiếp trước, chứng minh giai đoạn của mình.

Tu luyện như phát điên trong rừng rậm man yêu, đều chỉ là trui luyện của Tô Dật đối với mình.

Cho đến khi Vương Toàn Đức đẩy mình xuống sườn núi, mình mới hoàn toàn kết thù kết oán với Thánh sơn.

- Nếu như thời gian có thể quay lại, ta nhất định sẽ không làm như vậy!

Nói xong câu đó, nước mắt Liễu Nhược Hi lại một lần nữa chảy xuống.

Khoác đầu lên bờ vai Tô Dật, Liễu Nhược Hi khẽ nức nở như lục bình trôi, Tô Dật biết rõ.

- Nàng cũng giống như mình, mặc dù là Thánh nữ, nhưng không có gốc rễ! Luôn phải sống trong ánh mắt của người khác!

Trên lưng Liễu Nhược Hi đang phải đeo quá nhiều thứ nàng không nên đeo.

Nhẹ nhàng buông Liễu Nhược Hi ra, nắm chặc bờ vai nhỏ bé của nàng, Tô Dật sờ sờ lỗ mũi Liễu Nhược Hi.

- Thánh nữ bị người khác nhìn thấy yếu ớt như vậy cũng không tốt!

Liễu Nhược Hi nhẹ nhàng cong miệng, ở trước mặt Tô Dật, nàng cũng hoàn toàn cảm thấy không cần giả bộ.

Tầng sương lạnh như băng giả hiệu ở trước mặt người nam nhân này cũng sớm đã sụp đổ.

Than nhẹ một tiếng, Liễu Nhược Hi mím chặt đôi môi, nói:

- Thời gian còn lại ba ngày, sau khi ra ngoài chúng ta sẽ đều vì mình chủ của mình! Chỉ hi vọng, ngươi có thể hiểu tâm tư của ta là tốt rồi!

Tô Dật chăm chú nhìn Liễu Nhược Hi, khẽ mỉm cười.

- Ta nhận định, không ai có thể cướp đi đoạt! Nhưng thời gian ba ngày cũng đủ rồi!

Tô Dật làm bộ cởi áo nới dây lưng.

- Ba ngày gì?

Liễu Nhược Hi nhìn động tác Tô Dật, vội vàng liếc mắt, quát khẽ:

- Ngươi làm gì thế nha! Mau mặc vào!

Tô Dật gãi gãi đầu, cuồng tiếu nói:

- À? Ta hiểu lầm rồi sao?

Ngay sau đó, hắn lại cười như điên, Liễu Nhược Hi biết Tô Dật đang trêu chọc mình, nhất thời trên mặt hiện ra vẻ giận dỗi.

- Ngươi lại gạt ta!

Nói xong, nhất thời cũng thổi phù một tiếng bật cười, trong đôi mắt cảm giác như băng lạnh đã tan rã, ý xuân nhộn nhạo.

Đưa mắt nhìn khuôn mặt vui vẻ của Liễu Nhược Hi, Tô Dật gật đầu:

- Ngươi cười vui như vậy mới đúng! Ở trước mặt ta, ngươi hãy là chính mình là được rồi! Ta vào xem một chút, chai linh dịch này ngươi dùng chữa thương đi!

Đưa tay nhận lấy bình thuốc của Tô Dật, năng lượng thiên địa mênh mông cuồn cuộn theo nắp bình tràn ra, năng lượng nồng nặc trong nháy mắt tạo thành một lốc xoáy bên người Liễu Nhược Hi, cuối cùng tràn vào trong thân thể.

Chân khí hộ thể vàng óng trong nháy mắt tăng vọt mấy phần, vòng sáng vốn hư ảo trở nên cô đọng hơn không ít.

- Dùng đi! Trận thứ hai, tuyệt đối đừng bị ta gặp phải, đại chiến phu thê ta sẽ nhức đầu đấy!

Tô Dật gõ gõ đầu, nghiêng đầu tiến tới bên cạnh Liễu Nhược Hi.

Hắn nhanh chóng hôn lên mặt Liễu Nhược Hi một cái, nhất thời khiến tiểu cô nương đỏ bừng hai má, ngón tay thon dài đang cầm chai thuốc càng nắm chặt.

- Vù!

Không đợi Liễu Nhược Hi kịp phản ứng, Tô Dật hóa thành một đoàn hỏa diễm đi về phía chỗ sâu, chỉ để lại Liễu Nhược Hi còn chưa hoàn hồn đứng lại.

Nhìn bình nhỏ linh dịch trong tay phát ra ánh sáng, Liễu Nhược Hi dĩ nhiên biết bình linh dịch này trân quý thế nào.

- Đây chính là bí mật giúp hắn nhanh chóng trưởng thành sao? Vậy mà hắn lại cho ta...

Chỉ một thoáng, khóe miệng Liễu Nhược Hi lại hiện ra nụ cười, ngay sau đó ngồi xếp bằng, nhắm hai mắt lại, ăn linh dịch, chậm rãi đợi Tô Dật trở về.

- Tô Dật, bất kể như thế nào, ta cũng không cho phép ngươi có chuyện gì xảy ra!

Bên trong hang động đen tối, âm trầm, khô ráo, lưu lại một lời nói bay bổng về phía chỗ sâu hắc ám vô tận.

So sánh với một số huyệt động man yêu thú trong sơn mạch đại yêu, Tô Dật có thể rõ ràng cảm giác được nơi này không có bất kỳ mùi vị dã tính.

Nơi này không khí vô cùng khô ráo, đá sỏi và vách tường còn khô ráo hơn cát trong sa mạc gấp trăm lần.

Có ma khí Thiết Hồn Mạch bên mình, Tô Dật cũng cảm giác như cá gặp nước, ngay cả tầm mắt sau khi thích ứng, giống như nhìn mọi vật giữa ban ngày.

Nơi này có thể có thứ gì của Ma tộc? Dị tượng của Phục Yêu Môn chẳng lẽ chính là chỉ cái này?

Trong lòng Tô Dật bối rối, tốc độ không ngừng tăng nhanh, để xác minh suy nghĩ trong lòng, Tô Dật rất hiếu kỳ.

Không khí chung quanh trở nên vô cùng khô ráo, năng lượng đen nhánh mênh mông cuồn cuộn nhanh chóng quay chung quanh.

Ánh mắt nhảy lên, Tô Dật hét lớn một tiếng, trong tay cầm Thiên Tinh Kinh Phách, nhanh chóng phá vỡ không gian tối đen như mực, thoáng qua trong nháy mắt Tô Dật đã bay xa mấy ngàn thước.

Thì ra hang Ma tộc cực kỳ rộng lớn, so với Huyễn Ma động bên ngoài vừa rồi, hoàn toàn không thua kém.

Nơi này nghiễm nhiên là một mê cung dưới lòng đất, trong không gian một mảnh khí tức màu đen chấn động, tràn ngập hư không mờ mờ.

Rốt cục, Tô Dật có thể cảm giác được ở chỗ nơi xa mờ mờ có một chút khí tức ba động.

- Bên kia có người!

Thiết Hồn Mạch thấp giọng nói.

- Không sai! Chẳng lẽ là người của Ma tộc!

Thoáng cái trái tim Tô Dật như muốn nhảy ra ngoài, nếu như gặp gỡ Ma tộc, tu vi của mình tuyệt đối không đủ, mơ hồ Tô Dật cảm thấy nguy hiểm.

- Trực tiếp đi qua đi! Vân Ảnh Đạp Sương của ngươi ở nơi này căn bản vô dụng!

Thiết Hồn Mạch thấp giọng nói, mặc dù nơi này nhất định có liên quan đến mình, nhưng Tô Dật cũng cảm giác để cho hắn đi vào quá sớm, thật sự quá nguy hiểm.