Chương 1811
Mười mấy người của Ngự Thiên Cung, cộng thêm Vô Lượng Môn và một số thế lực nhỏ, lực lượng này đối với ba người mà nói cũng là một tồn tại không thể xem thường.
Úy Trì Trường Phong nhìn thoáng qua Thượng Quan Thần Trác và Phách Hải Tam Thông, trong mắt xẹt qua một đạo sát khí.
- Có đuổi theo không?
Phách Hải Tam Thông ầm ầm dữ dội, hai tay hội tụ quang mang sáng lạng, lớn tiếng quát:
- Sát! Người nào xông ra, người nào đoạt bảo rương!
Tô Dật không ngừng chạy trốn, lưng cõng Liễu Nhược Hi càng thêm chặt.
- Tô Dật... trước kia ta đã trách lầm ngươi!
Liễu Nhược Hi suy yếu kiên trì mở mắt, nhìn nam tử phía dưới như gió xuyên qua hư không.
Tô Dật cười nhạt một tiếng, sắc mặt đã mệt mỏi xanh mét, nhẹ giọng nói.
- Đừng bao giờ chỉ dùng ánh mắt nhìn thế gian!
Bộ ngực kịch liệt phập phồng, Yêu Thần chiến giáp đã gần như nứt vỡ toàn bộ, hóa thành quang vũ bay tán loạn.
Ánh mắt Tô Dật trầm thấp, tay trái vuốt ve chỗ giữa ngực hơi lõm xuống, mơ hồ vẫn còn đau, khóe miệng lại kéo căng.
Đây là lần đầu tiên nhục thể của hắn bị thương nặng như thế sau khi luyện thành Nguyên Dương Thiên Long cốt.
- Người đứng đầu của mấy thế lực cao nhất đều có năng lực vượt cấp cực kỳ mạnh mẽ, một chưởng vừa rồi có lẽ cũng có thực lực Nguyên Tông cảnh!
Có thể làm cho nhục thể của mình xé rách như vậy, không có Nguyên Tông cảnh tuyệt đối không phải dễ dàng làm được.
Xoay người lại nhìn thoáng qua nơi xa thiên địa năng lượng khổng lồ đang không ngừng va chạm, phát ra âm thanh liên miên, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tiêu tán, lần này cũng may người của Ngự Thiên Cung kịp thời chạy tới, nếu không mình và Liễu Nhược Hi thật sự vô duyên với Thiên Phong chiến rồi.
- Úy Trì Trường Phong, đám người các ngươi, trận thứ hai, ta nhất định sẽ trả lại cho các ngươi tất cả mối nhục hôm nay!
Khóe miệng hiện ra nụ cười hận ý, phía sau hỏa cánh gió lốc chấn động, thân ảnh trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.
Cùng một thời gian, ánh mắt Tô Dật nhảy lên, liếc mắt nhìn không gian bên cạnh, diện tích trong Huyễn Ma động rất lớn, di tích phục yêu cũng rất nhiều.
Lúc này tới đó tạm lánh có được không? Trong lòng Tô Dật nghi hoặc.
- Cái hang vừa rồi của chúng ta có thể tá túc không?
Liễu Nhược Hi ôn nhu nói.
Hai mắt Tô Dật đột nhiên tỏa sáng, cái hang vừa rồi khí tức thâm hậu, người khác tuyệt đối sẽ không tùy tiện đi vào, đúng là một lựa chọn tốt.
- Thương thế của ngươi không sao chứ? Nếu như bên trong có nguy hiểm gì, thật đúng là khó nói!
Tô Dật lắc đầu cười khổ, không thể mới vừa ra khỏi Quỷ Môn quan, lại gặp cầu Nại Hà!
Cho dù hắn có tu vi Nguyên Hoàng ngũ trọng, cho dù không có Liễu Nhược Hi, muốn đồng thời chiến thắng mấy người đứng đầu của thế lực cao nhất có tu vi cao hơn mình, sợ là cực kỳ khó khăn.
- Không sao, chúng ta đã vượt qua hai lần, còn sợ lần thứ ba sao?
Liễu Nhược Hi cười thảm nói.
Thật sự không ngờ, trước sau bị Úy Trì Trường Phong lợi dụng hai lần, Đại Thánh tử mình vốn kính sợ từ nhỏ không ngờ lại hèn mọn như vậy.
Ngược lại, người mấy lần cứu mình lại là tiểu vô lại trên đường phố năm nào.
Tạo hóa trêu ngươi, đôi mắt Liễu Nhược Hi lóng lánh, bất giác túm bả vai Tô Dật càng chặt.
- Đi thôi!
Vội vã nuốt vào một viên đan dược, nguyên khí trong cơ thể theo kinh mạch tự động lưu chuyển, ánh mắt Tô Dật trầm xuống.
Xốc lại Liễu Nhược Hi trên lưng, hóa thành một đoàn lưu quang, nhanh chóng đi tới cửa hang.
Nhìn bên trong động không ngừng toát ra khí tức màu đen, Tô Dật có một loại cảm giác đã từng quen biết, ba động năng lượng điên cuồng giống như cự thú màu đen mãnh liệt gầm thét.
- Lộp bộp!
Trong lòng Tô Dật cả kinh, trong lúc lơ đãng, một đạo quang mang màu đen cực nhỏ từ đầu ngón tay Tô Dật chảy ra, quay chung quanh hắn và Liễu Nhược Hi.
Ánh mắt rơi xuống, Tô Dật nhăn mày, mang theo dự cảm xấu cùng Liễu Nhược Hi trong nháy mắt tiến vào trong nham động màu đen.
Chung quanh một mùi vị thanh tân nhanh chóng tràn vào hô hấp của Tô Dật, ánh mắt Liễu Nhược Hi nhất thời ngây ra, dựa vào vách tường hít thở dồn dập, sắc mặt càng thêm tái nhợt!
- Thật thoải mái!
Thiết Hồn Mạch mỉm cười nói, Tô Dật bị khí tức màu đen bao vây, đồng dạng cũng cảm giác được khí tức màu đen vừa vào cơ thể, liền hóa thành năng lượng thiên địa mênh mông.
Nhất thời, tơ tinh chất năng lượng biến thành tinh khiết tiến vào bên trong đan điền.
Tô Dật hô to sảng khoái, ánh mắt bất giác nhìn thấy tình cảnh khổ sở của Liễu Nhược Hi, mày kiếm cau lại.
Đưa tay khoác Liễu Nhược Hi lên lưng, nhắm hai mắt cẩn thận điều tra, liền phát hiện khí tức màu đen đang ngăn cản nguyên khí của Liễu Nhược Hi tiến vào.
- Khí tức này là cái gì! Ta cảm giác thật khó chịu!
Liễu Nhược Hi lảo đảo lui về phía sau, trên chiếc cổ trắng như tuyết nổi gân xanh.
- Hắc hắc, đây là ma khí tức!
Thiết Hồn Mạch thấp giọng nói.
- Ma?
Sắc mặt Tô Dật khiếp sợ, chân mày nhất thời nhăn lại, chẳng trách mình không thấy khác thường, là vì trong cơ thể có Thiết Hồn Mạch tồn tại.
- Tiểu tử, rót ma khí của ngươi vào bên trong thân thể Liễu nha đầu này, là nàng có thể thông thuận hấp thu năng lượng thiên địa!
Tô Dật nửa tin nửa ngờ, ma khí không giống với quang mang nguyên khí, chỉ độ vào một chút điểm ma khí, chỉ nghe Thiết Hồn Mạch lớn tiếng quát nói.
- Ta lại hại ngươi sao? Ma khí chẳng qua là một loại năng lượng ám thuộc tính mà thôi, rót vào một chút trong cơ thể sẽ không có việc gì!
Thiết Hồn Mạch trầm giọng nói.
Lỗ mũi khẽ nhô lên, Tô Dật theo lời Thiết Hồn Mạch..., hai tay dính sát vào thân thể Liễu Nhược Hi.
- Hô!
Lực lượng màu đen theo đầu ngón tay xẹt qua tấm lưng trắng mịn của Liễu Nhược Hi, nhất thời xông vào trong kinh mạch.
Dần dần có thể cảm giác được nguyên khí năng lượng trong cơ thể Liễu Nhược Hi đã tạo thành tuần hoàn cực kỳ hài hòa, phảng phất mở ra câu thông với xung quanh.
Năng lượng vô cùng vô tận trong cơ thể Liễu Nhược Hi dưới sự dẫn dắt của ma khí, hóa thành năng lượng giống như sợi tóc.
Lượn lờ bên ngoài thân thể, cuối cùng toàn bộ tiến vào trong cơ thể, trong mơ hồ, Thánh vương hộ thể khí lại một lần nữa tạo thành.
Sắc mặt Liễu Nhược Hi cũng trở nên càng hồng hào, hai mắt mở ra, nhìn Tô Dật đang mỉm cười cực kỳ ấm áp, trong lòng không khỏi xúc động.
- Tô Dật, ta đỡ hơn rồi! Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?
Liễu Nhược Hi nheo đôi mắt đẹp, nhìn Thánh vương khí trên tay giống như hạt ánh sáng kim sắc, nghi ngờ nói.
- Ta cũng không biết, nhưng ta không có cảm giác nhiều với nơi này!
Tô Dật nhún vai nói.
Quan sát hoàn cảnh xung quanh hết sức lạnh lẽo, bên tai có từng đợt gió nhẹ phiêu động.
Trong lòng Tô Dật suy đoán, nếu như đổi lại người bên cạnh tùy tiện đi vào, sẽ không chỉ bị bế tắc nguyên khí tiến vào, còn có thể rớt xuống tu vi?
- Người khác căn bản không vào được nơi này! Nếu Liễu nha đầu này không có ngươi, cũng chỉ có thể ở bên ngoài chờ ngươi!
Nhìn bộ dạng khó hiểu của Tô Dật, Thiết Hồn Mạch mang theo một loại tự hào nói:
- Đây chính là chỗ lợi hại của Ma tộc chúng ta! Sau này ngươi từ từ sẽ đã hiểu!
- Nơi này không phải có người của Ma tộc các ngươi chứ?
Khóe miệng Tô Dật co giật, bây giờ và Liễu Nhược Hi thật sự không chịu được một chút gió táp mưa sa nào nữa.
- Nếu có, ta cũng sẽ không chờ đợi ở Thiên Man đại lục nhiều năm như vậy! Đoán chừng là di tích của Ma tộc ta, tiểu tử, ngươi mau vào xem đi!
- Được!
Tô Dật nhất thời cười nói, nếu ma động này chắc chắn như vậy, lại không có người của Ma tộc tiến vào, vậy mình cũng không cần lo lắng chuyện gì nữa.