Chương 1814
Ngươi thật sự bôi nhọ Thần Kiếm Môn, thanh kiếm này ta phụng lệnh lão tổ thu hồi! Mạng của ngươi để Thần Kiếm Môn xét tội đi!
Quanh người Tô Dật ánh sáng bao phủ, nơi này ma khí nồng nặc, cho dù có Thiết Hồn Mạch hộ thể, cũng không biết phía sau còn nguy hiểm như thế nào, phải tốc chiến tốc thắng!
- Ngươi đừng mơ! Tô Dật! Ngươi không giết được ta đâu!
Tiếng cười thê lương từ trong cổ họng Vân Lăng Phong phát ra, Vân Lăng Phong nằm dưới tảng đá hai mắt như máu, một ngụm máu tươi trượt xuống khuôn mặt tái nhợt.
- Khanh...
Thạch thể lay động, hư không bắt đầu nổi lên một loại biến hóa mông lung, dưới sóng gợn nhộn nhạo, Vân Lăng Phong tựa như một đạo khí thể màu đen lướt nhẹ bật ra.
Không gian vặn vẹo một lần nữa thành hình, trong nháy mắt khí tức đáng sợ bắt đầu xuyên qua người Tô Dật, trực tiếp bay về hướng Xích Long.
Vừa tiếp xúc đến Xích Long, trong sương mù màu đen dày đặc một lần nữa truyền đến tiếng kêu thảm thiết sắc bén đáng sợ, nhất thời một trận gió lốc thổi qua, hắc khí xuyên thấu qua dưới đất biến mất không còn thấy tăm hơi!
- Ong ong!
Thiên Tinh Kinh Phách không hấp thu ma khí nữa ngưng xoay tròn, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển quanh người nhanh chóng ảm đạm.
Thiên Tinh Kinh Phách trở lại trong tay Tô Dật, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi vô ảnh biến mất.
- Lại để cho hắn bỏ chạy rồi!
Trong lòng Tô Dật tàn nhẫn kêu lên.
Sau đó, nhìn chỗ Vân Lăng Phong biến mất, có một cái khe lớn bằng cánh tay trẻ con hé ra dọc theo sơn thể.
Từ lúc tiến vào, Tô Dật đã phát hiện vách tường nơi này trải qua nhiều năm ma khí thấm vào và phong hóa, trở nên cực kỳ khô ráo cứng rắn.
Không nghĩ Vân Lăng Phong vì để chạy trốn mà đánh vỡ bề mặt cứng rắn như vậy, nếu như vừa rồi hắn dùng một chiêu liều mạng này với mình, sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều.
- Ma kiếm khí thật khủng khiếp!
Tô Dật nheo mắt, nội tâm rùng mình, nói với Thiết Hồn Mạch trong cơ thể.
- Tiểu tử kia không biết chiếm được chỗ tốt gì trong này! Sau này nếu ngươi đụng độ hắn, phải càng thêm cẩn thận!
Tô Dật nặng nề gật đầu, quan sát hắc vụ kinh khủng cực kỳ nồng nặc xung quanh, trong lòng không khỏi giật mình.
Tô Dật đồng thời cũng có nhận thức hoàn toàn mới về không gian thần bí của mình, quang đoàn thần bí này tựa hồ là khắc tinh tự nhiên với yêu thú và Ma tộc.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Tô Dật khoanh chân ngồi xếp bằng xuống mặt đất, thương thế ở ngực vì trùng kích của Vân Lăng Phong mà trở nên càng thêm nghiêm trọng.
Sau khi nuốt linh dịch, Tô Dật chậm rãi nhắm hai mắt lại, vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, quang mang bạch sắc tràn ngập quanh người, dần dần tiến vào trạng thái thư giãn trị liệu.
Đại khái một canh giờ sau, Tô Dật một lần nữa mở mắt, đứng dậy, trong đôi mắt sáng ngời lộ ra tinh quang sáng trong.
- Đi thôi, vào xem bên trong còn cái gì!
Hỏa cánh của Tô Dật đột nhiên rung lên trên không trung, phi hành trong hang Ma tộc đã hơn nửa ngày, vẫn chưa có thu hoạch gì.
- Nơi này quá lớn, ta luôn cảm giác có thứ gì khổng lồ đi xuyên qua ta, nhưng tại sao không nhìn thấy?
Trong lòng Tô Dật nghi ngờ không giải thích được, nhìn uy áp ma khí tràn ngập xung quanh đánh giá, Tô Dật dần dần cau mày.
- Do tu vi của ngươi chưa tới! Lần trước ta từng nói về bí pháp dẫn ma, nếu như ngươi tu luyện, có lẽ có thể nhìn thấy!
Trong cơ thể Tô Dật, Thiết Hồn Mạch cùng đồng sinh đồng tử với Tô Dật bất đắc dĩ nói.
Tô Dật lắc đầu, vẫn quyết định tạm thời ra ngoài, trước mắt tình cảnh giữa mình và Liễu Nhược Hi đã giải quyết xong.
Gặp gỡ Vân Lăng Phong chỉ là một phong ba nhỏ mà thôi, vẫn chưa tìm được dị tượng Huyễn Ma động, thời gian còn lại của mình không còn nhiều.
- Một chút thời gian cuối cùng phải tranh thủ tìm điểm tích lũy, tìm được dị tượng rồi hãy nói!
Tô Dật gật đầu, trở ra ngoài nhìn thấy Liễu Nhược Hi đã khôi phục hoàn toàn.
- Tìm được gì không?
Liễu Nhược Hi ôn nhu hỏi, thái độ hoàn toàn không giống với trước kia.
Tô Dật chép miệng, thấp giọng than nhẹ, nói:
- Không tìm được gì cả, nhưng đánh được một con rệp!
- Vậy chúng ta ra ngoài trước đi, còn thời gian hai ngày cuối cùng thôi!
Liễu Nhược Hi gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Tô Dật phủi bụi bặm trên bả vai, khẽ chùng chân, nhẹ nhàng cười nói:
- Lên đây đi!
- Để làm gì?
Tô Dật quay đầu lại nhìn Liễu Nhược Hi, nói:
- Thương thế tốt lên rồi thì không cần cõng nữa sao? Ta còn chưa vác đủ sao?
Gương mặt Liễu Nhược Hi đỏ bừng, vỗ nhẹ Tô Dật, nghiêm túc nói:
- Ngươi chính là không đổi được thói quen bôi mỡ lên miệng! Chính là tính cách của ngươi khiến cho tất cả mọi người hiểu lầm!
Tô Dật không để ý nhún vai, thấp giọng nói:
- Nếu để cho loại người như Úy Trì Trường Phong hiểu lầm, thế thì không sao cả!
Vừa nói, Tô Dật kêu Liễu Nhược Hi lấy ra một tờ giấy.
Sau đó, Tô Dật xé nát tờ giấy, nhìn mảnh giấy tung bay, cười nói:
- Không cõng cũng được, dù sao, cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ đích thân tới cõng ngươi!
- Đặc biệt tới Thánh sơn cõng ta sao?
Liễu Nhược Hi vừa bực mình vừa buồn cười, liếc mắt hỏi.
- Dĩ nhiên, cõng ngươi về nhà làm vợ được không? Đuổi đám gia gia về Man thành! Chúng ta lại sinh thêm hai tiểu hài tử!
Tô Dật ha ha cười nói.
Liễu Nhược Hi khẽ dậm chân xuống đất, giận dỗi nói.
- Không nói chuyện với ngươi nữa!
Hai người nhìn nhau bật cười, nhanh chóng rời khỏi hang Ma tộc.
Sạu khi rời khỏi hang Ma tộc, đi lên đỉnh núi, nhìn hoàn cảnh yên tĩnh xung quanh, trên đỉnh đầu huyết nguyệt tràn ngập, Tô Dật biết rõ, đây là hai ngày cuối cùng.
Sau khi hắn giết Xích Cửu Chân, điểm tích lũy đã lên tới 1300 điểm.
Sau khi hỏi thăm điểm tích lũy của Liễu Nhược Hi, Úy Trì Trường Phong và Phách Hải Tam Thông, Tô Dật biết điểm tích lũy của hai người kia lần lượt là 2100, Phách Hải Tam Thông là 2500.
- Chênh lệch vẫn lớn!
Tô Dật vỗ đầu một cái.
Liễu Nhược Hi khẽ mỉm cười, nhẹ nói:
- Bọn họ là luyện hóa yêu đan đoạt được, còn ngươi thì không, ngươi rõ ràng lợi hại hơn bọn hắn!
- Thê tử nói chuyện thật dễ nghe!
Tô Dật mỉm cười.
Liễu Nhược Hi khẽ gắt một tiếng, trong mắt thoáng hiện ra vẻ ngượng ngùng, đúng lúc này, từ nơi xa bay tới một đạo nhân ảnh, cao giọng hô.
- Tô Dật sư huynh!
Tô Dật và Liễu Nhược Hi đồng thời hạ xuống đất, thân hình y hệt tia chớp đi tới bên cạnh, Tô Dật nhận ra là nữ đệ tử của Ngự Thiên Cung, lập tức hỏi.
- Lạc Ngọc, Ngự Thiên Cung thế nào rồi?
Tô Dật nhẹ giọng hỏi.
- Tô Dật sư huynh, từ sau khi ngươi đi, Phách Hải Tam Thông phái người đến đây đuổi theo ngươi, Úy Trì Trường Phong và Thượng Quan đại khai sát giới, cũng may Quân Hạo Thiên sư huynh và các sư huynh đệ khác cùng bảo vệ chúng ta, nhưng Ngự Thiên Cung cũng thương vong không ít người!
Sắc mặt Tô Dật nhanh chóng âm trầm, lạnh giọng nói:
- Ta biết rồi, bây giờ bọn Hạo Thiên đang ở đâu?
Nghe thấy lời này, trên khuôn mặt tiều tụy của nữ đệ tử hiện lên một tia tinh quang, hét lên:
- Đúng rồi! Quân sư huynh kêu chúng ta đi chung quanh tìm các ngươi, nói là dị tượng xuất hiện rồi!
- Ở đâu!
Tô Dật và Liễu Nhược Hi đồng thời kinh hô, nữ đệ tử lộ ra vẻ lúng túng, nhìn Liễu Nhược Hi, có chút do dự.