Chương 1820
Hơn nữa còn tiện nghi lấy được yêu đan đại mãng và yêu đan thiết tích ma hóa, lần này có thể nói là đại thu hoạch!
Tô Dật cực kỳ hài lòng, trên mặt hiện ra vẻ thỏa mãn.
- Cho dù tầng thứ mười không có cái gì, những thứ này cũng đã là tài phú cực kỳ khổng lồ rồi!
Tô Dật muốn luyện hóa toàn bộ số yêu đan Yêu Tông cảnh, cảm xúc mong đợi như sóng biển cuộn trào mãnh liệt trong lòng.
Lúc này, lòng hiếu kỳ đã lên tới cổ họng, Tô Dật cố gắng kìm nén cảm xúc kích động.
Nặng nề đẩy sóng gợn trước người, một lần nữa vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, trong mắt lệ mang tựa như ngôi sao lóe lên.
- Vào xem một chút!
Tô Dật thầm hô.
- Loảng xoảng loảng xoảng!
Cửa đá dầy cộm nặng nề đẩy ra, giống như đẩy ra cánh cửa thời gian, bên trong ánh sáng mơ hồ có vô số quang huy huyền ảo đang nhảy nhót.
Một đạo khí tức cổ xưa xuyên qua thiên địa mà đến, quang huy sáng chói thần dị khẽ đập lên ngực Tô Dật.
Ngay sau đó rót vào bên trong da thịt, ánh sáng từ từ biến thành tinh quang toát ra, quay chung quanh bên trong thân thể Tô Dật.
Nhìn vô số điểm sáng quanh quẩn trên người Tô Dật, bản thân nhận được Huyền Linh thần mạch cũng bắt đầu tạo ra quang mang giống như ngôi sao.
Giống như có cảm ứng, huyền quan như tinh quang sáng chói, quang huy yếu ớt nhúc nhích, nháy mắt tắt một cái, giống như từ cửu thiên ngân hà phóng tới đây.
Toàn bộ ma khí ở đây đều im bặt, nhìn một mảnh tinh quang sáng chói trên đỉnh đầu hoà lẫn với quang mang trong cơ thể mình.
Tô Dật cảm thấy yên lặng và trầm tĩnh chưa bao giờ có, đôi mắt sáng chớp động, cước bộ từ từ đi về phía đài cao ở giữa.
Hắn quét mắt nhìn chung quanh, bất đồng duy nhất ở đây chính là, trên đài cao trong phòng này không có vật gì, trong mắt Tô Dật nhất thời hiện lên một đạo điện mang.
Hoả tốc móc bảo rương thần bí từ trong ngực ra, đường vân kỳ quái trên bảo rương đã sớm sáng chói, vừa mới lấy ra, nhất thời chiếu sáng toàn bộ nhà đá.
- Ầm!
Nặng nề thở ra một hơi, đôi mắt cũng không dám nháy mắt, Tô Dật cẩn thận đặt bảo rương lên chỗ lõm trên đài cao.
- Xoẹt!
Bỗng nhiên, bên trong bảo rương phát ra thanh âm như lò xo bắn ra, tiếng két két thanh thúy vang lên, tay Tô Dật bất giác nắm chặt.
Một đạo thanh âm trầm trọng từ trong bảo rương truyền ra, tiếng cười bén nhọn trong nháy mắt vang lên bên tai Tô Dật.
- Rốt cục cũng có hậu nhân đưa bảo rương về! Ha ha ha!
Tô Dật nhất thời cả kinh, cẩn thận đánh giá cái rương, thì ra thanh âm từ cái rương phát ra.
- Nhìn cái gì, ngươi là đệ tử Phục Yêu Môn sao! Nhanh quỳ xuống bái kiến tổ sư gia!
Giọng nói ra lệnh khiến cho Tô Dật rất không vui, chân mày nhíu lại, trong mắt tràn ngập tinh quang, năng lượng như hòa thành một thể với năng lượng thiên địaa hóa thành sợi tơ đánh lên bảo rương.
Nhất thời, bên trong bảo rương ánh sáng di chuyển, bộc phát ra một đạo thanh âm cực kỳ thê thảm.
- Dừng tay! Ngươi không phải là người của Phục Yêu Môn, ngươi là ai?
Thu hồi sợi tơ, thanh âm trong bảo rương trong nháy mắt trầm thấp yên tĩnh hơn rất nhiều, tựa hồ cũng có kiêng kỵ.
Tô Dật hất trường bào, đặt Thiên Tinh Kinh Phách lên trên bảo rương, một lần nữa đưa tới một đạo thanh âm yếu ớt.
- Lấy đi! Đừng đặt đao lên người ta!
Tô Dật khẽ mỉm cười, thì ra tàn hồn trên bảo rương cũng có lúc sợ hãi, nhất thời cười nói.
- Xem ra ngươi là cường giả của Phục Yêu Môn?
Tô Dật lấy lại Thiên Tinh Kinh Phách.
Ánh sáng bảo rương một lần nữa khởi động, như có linh tính, ánh sáng bay ra, thở dài nói:
- Ài! Ta chờ nhiều năm như vậy, không ngờ người đến lại là một người ngoài.
Sau đó, bảo rương đem chuyện của mình nói cho Tô Dật, mình là môn chủ tiền nhiệm của Phục Yêu Môn.
Khi còn sống thích thu thập yêu đan và các loại kỳ trân dị bảo, tòa Huyễn Ma Thần Lâu này cũng hắn tình phát hiện.
Sau này sử dụng làm chỗ cất giấu bảo vật cho bản thân, bảo rương là Phục Yêu Môn đặc chế, nếu không phải cường giả đỉnh cấp của Phục Yêu Môn thì không thể mở ra được.
Tô Dật nghe vậy gật đầu, thầm nghĩ trong lòng:
- Khó trách đại ca dùng nhiều cách như vậy cũng không thể mở ra!
- Cường giả? Tòa Thần lâu này rốt cuộc có bí mật như thế nào?
Tô Dật cau mày, muốn moi ít thông tin từ cường giả Phục Yêu Môn.
Quang mang trên bảo rương tựa hồ đang đánh giá Tô Dật, ánh sáng bao phủ lên người Tô Dật, sau đó lại nói.
- Tiểu tử, ngươi đã lấy được nhiều bảo bối của ta như vậy, ngay cả cái cuối cùng này cũng không buông tha?
Khóe miệng Tô Dật hiện lên nụ cười giảo hoạt, lặng lẽ cười nói:
- Lòng tham là sở trường của ta! Hơn nữa, ta phải cướp đoạt tất cả mọi thứ của Phục Yêu Môn các ngươi!
Bảo rương bắt đầu lay động, quang mang trên đường vân bắt đầu giãy dụa, tựa hồ có chút tức giận, lớn tiếng quát:
- Ngươi! Cút!
Mắt nhìn bảo rương, sắc mặt Tô Dật nổi gân xanh, rút Thiên Tinh Kinh Phách ra, phẫn nộ quát:
- Ngươi thật sự tưởng ta coi trọng ngươi sao? Một tia tàn hồn mà thôi! Có gì giá trị!
Vừa dứt lời, Tô Dật giơ Thiên Tinh Kinh Phách lên quá đỉnh đầu, giống như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bổ bảo rương ra, cường giả Phục Yêu Môn rungiọng nói:
- Đợi đã! Đợi đã!
- Hắn và thượng cổ Thiết Tích có lẽ có suy nghĩ đồng dạng, muốn ghé vào bảo rương, mượn Huyễn Ma Thần Lâu trọng sinh!
Thiết Hồn Mạch thấp giọng nói.
Nhất thời, trong mắt Tô Dật lóe lên tinh mang, giọng nói không mang theo bất kỳ ý tứ thương lượng.
- Nếu ngươi không nói, ta cũng không cần thứ bên trong, cho ngươi hồn phi phách tán, ta xem ngươi làm sao trọng sinh!
Một câu nói kia tựa hồ trực tiếp chọt trúng nhược điểm của cường giả Phục Yêu Môn, qua một hồi lâu, đối phương thở dài nói.
- Được rồi! Dù sao ta cũng chỉ là tàn hồn! Chuyện của Phục Yêu Môn ta quản không được nữa!
Ánh sáng một lần nữa lóe lên, thanh âm vang lên còn tang thương hơn hồi nãy, có chút rung động.
- Tiểu tử, ngươi thật sự muốn biết sao?
Nhìn cường giả Phục Yêu Môn vẫn lải nhải, Tô Dật trực tiếp đánh Thiên Tinh Kinh Phách lên trên bảo rương.
Trên đài cao, lò xo giữ bảo rương đã buông ra, sau khi ý vị tiết ra, đã như bảo rương bình thường, mở ra vô cùng dễ dàng.
- Ta nói!
Cường giả quyết định thật nhanh.
Cường giả Phục Yêu Môn rõ ràng sợ Tô Dật trực tiếp phá hủy bảo rương, gấp giọng nói:
- Nơi này là điểm truyền tống thời không! Chính là đường hầm không gian!
- Nói rõ! Đường hầm không gian là cái gì!
Tô Dật không nhịn được, quơ Thiên Tinh Kinh Phách.
Đường hầm không gian ở Thiên Man đại lục căn bản không phải thứ kỳ lạ, rất nhiều cường giả, bao gồm các cường giả Ngự Thiên Cung cũng sẽ vì giao thông tiện lợi, thành lập lối đi truyền tống giữa các đại lục, dùng năng lượng nguyên thạch thúc giục.
Lúc tới Ngự Thiên Cung, Tô Dật cũng dùng điểm truyền tống không gian của Thần Kiếm Môn.
- Tiểu tử thúi, ngươi không biết chữ sao? Điểm truyền tống thời không! Đây là đường hầm thần kỳ cho ngươi rời khỏi Thiên Man đại lục, đến một vị diện khác!
Cường giả Phục Yêu Môn trong nháy mắt trở nên gấp gáp.
- Ông!
Tô Dật và hồn mạch thú đồng thời chấn động, tựa như nghe thấy một chuyện kinh thiên động địa, linh hồn run rẩy.
- Thế giới bên ngoài Thiên Man đại lục?
Sáu lục ba châu nhất hải đã ở trong phạm vi nhận thức của Tô Dật, còn vũ trụ rộng lớn bên ngoài Thiên Man đại lục, Tô Dật căn bản chưa từng nghĩ đến.