← Quay lại trang sách

Chương 1821

Một điều Tô Dật có thể xác định chính là, Phượng Hoàng, Kim Long, Đại Bằng, bao gồm hồn mạch thú trong Ma tộc đều là khách từ bên ngoài tới.

Bên ngoài Thiên Man đại lục là một thế giới thần kỳ như thế nào? Đó mới là nơi Thái Cổ đại kiếp chân chính phát sinh!

Nghĩ tới đây trái tim Tô Dật không khỏi đập liên hồi, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi.

- Ta làm sao tin tưởng ngươi?

Tô Dật nheo mắt, từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần, chăm chú nhìn cường giả Phục Yêu Môn chỉ còn tàn hồn, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.

- Ban đầu ta cũng không tin, cho đến một ngày, khi ta đưa bảo bối kia về Huyễn Ma Thần Lâu!

Cường giả Phục Yêu Môn nhớ lại, ngày đó, chính hắn nhìn thấy một vị cô nương mặc y phục màu tím từ trên trời giáng xuống.

- Làm sao ngươi có thể chắc chắn cô gái kia không phải là người của Thiên Man đại lục?

Tô Dật trầm giọng.

Ánh sáng bắt đầu khởi động, giống như cường giả Phục Yêu Môn lắc đầu, thanh âm một lần nữa truyền đến.

- Không thể nào! Huyễn Ma động cũng không phải là bí cảnh định giờ, Huyễn Ma Thần Lâu chỉ cần nắm giữ phương pháp cũng có thể tiến vào bất cứ lúc nào, ta thông qua học tập bí pháp Phục Yêu Môn, cảnh giới đạt đến Nguyên Tông đỉnh, mới nhìn qua được lối đi không gian, tìm được Huyễn Ma Thần Lâu!

Cường giả Phục Yêu Môn tiếp tục nhớ lại, thanh âm dừng lại một lát.

- Nhưng nữ nhân kia tu vi sâu không lường được, khí tức cũng hoàn toàn bất đồng với Thiên Man đại lục, ta núp ở trong Thần lâu chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bay ra khỏi Huyễn Ma động.

Trong lòng Tô Dật khẽ căng thẳng, người ngoại vực?

- Sau đó thì sao?

- Đợi sau khi tiên tử rời đi, ta lại nghiên cứu quy tắc không gian của Thần Lâu, mới phát hiện trong đó thật sự có một đường hầm không gian cực lớn, đường hầm này kết nối với chỗ nào ta không nhìn thấy, cũng không dám nhìn! Sợ rằng nhìn thêm một giây sẽ bị hồn bay phách tán!

Nói xong câu đó, cường giả Phục Yêu Môn rõ ràng thương cảm hơn không ít, hàm răng dần dần cắn chặt. Nói với Tô Dật, Huyễn Ma Thần Lâu này rất kỳ quái, bên ngoài tiến vào thì dễ dàng, nhưng muốn từ bên trong ra ngoài lại cực kỳ khó khăn!

- Có lẽ ta nghiên cứu Thần lâu dẫn đến không gian náo loạn! Có một ngày nữ nhân kia trở lại, còn mang theo một nữ nhân mặc y phục màu xanh, dung mạo khí chất càng thêm xinh đẹp! Sự tồn tại của ta cuối cùng bị bọn họ phát hiện!

Ngay sau đó, cường giả Phục Yêu Môn tựa hồ lại đắm chìm trong giây phút kinh khủng khi đó.

Nhớ lại lúc ấy, nữ nhân kia chỉ hơi bắn ra, mình đã cảm thấy cảm giấc trầm trọng như thiên địa sụp đổ.

- Thời khắc đó, ta biết mình chắc chắn sẽ chết! Định rút lấy một tia linh hồn bám vào bên trong bảo rương, ném ra ngoài sơn mạch đại yêu!

Tô Dật gật đầu, tồn tại có thể khiến cường giả Nguyên Tông cảnh đỉnh phong, trong nháy mắt hồn phi phách tán, giống như giết chết một con kiến. Loại thực lực khủng bố và cảnh giới hoảng sợ này khiến cho Tô Dật không khỏi dựng tóc gáy!

- Lão Thiết, ngươi thấy thế nào?

Tô Dật hỏi.

Thiết Hồn Mạch từ đầu tới cuối cực kỳ yên lặng, lúc này vẫn không lên tiếng.

- Ta cảm thấy những lời hắn nói có lẽ là thật! Điều này giải thích tại sao Huyễn Ma động có hang Ma tộc!

Nặng nề gật đầu, Tô Dật âm thầm suy tư, hang Ma tộc và khí tức Ma tộc, còn có đường hầm không gian quỷ dị..

- Chẳng lẽ đây là đường hầm không gian Ma tộc xây dựng ở Thiên Man thành?

Ý nghĩ đáng sợ này trong nháy mắt khiến cho tâm hồn Tô Dật rung động, không dám tiếp tục nghĩ tiếp.

Thiết Hồn Mạch vẫn im lặng, chưa trả lời vấn đề của Tô Dật.

Đây là vấn đề cực kỳ nhạy cảm, vì vậy Tô Dật cũng ngậm miệng, không thảo luận nữa.

Thiên Man đại lục nhỏ bé, tựa hồ giấu diếm bí mật ngày càng nhiều!

Thần linh truyền thừa, Ma tộc lánh đời, cao nhân ngoại vực, thế gia phân tranh!

Tầng không gian thứ mười, chỉ nghe thấy thanh âm sóng gợn không gian đung đưa nhè nhẹ.

Ánh sáng bảo rương vẫn còn tiếp tục lóe lên, thanh âm của cường giả trở nên khàn khàn:

- Cho nên ta không cam lòng! Tiểu huynh đệ, coi như ta van xin ngươi, đừng phá hủy bảo rương!

Những lời này trong nháy mắt chợt rung động nội tâm Tô Dật, nghĩ đến cường giả này cũng đã nghiêng ngả với bảo rương này mấy thập niên.

Thật vất vả mới được mình đưa trở lại, mà mình lại nhẫn tâm hủy diệt tâm huyết cả đời của người ta, Tô Dật cũng không muốn làm chuyện đoạn tuyệt như vậy.

- Vừa rồi ngươi nói khi ngươi đem kia bảo bối kia về thì đụng phải nữ nhân kỳ quái, bảo bối gì?

Tô Dật lại đặt lực chú ý lên trên bảo rương, bên trong chắc chắn có bảo bối vô cùng quý giá, nếu như không sử dụng mà hủy hoại thì chẳng phải đáng tiếc.

Cường giả Phục Yêu Môn thấp giọng nói:

- Phục Yêu Môn chúng ta từng phụng mệnh, đuổi giết một vị tuyệt đỉnh cường giả, sau khi cường giả bỏ chạy, lưu lại một Bạch Giao thần điện! Ta vừa vặn tiện nghi nhặt được, vốn định lấy yêu đan của Bạch Giao Long, nhưng lại móc ra một quả cầu bằng ngọc tuyết trắng!

- Bạch Giao Long? Cường giả? Đoan Mộc Kình Thiên?

Một loạt câu hỏi khiến cho Tô Dật bất chợt thấy căng thẳng, nơi Tâm Hải một đạo thanh âm cũng đồng thời khẽ chấn động.

Tô Dật nhớ, Đoan Mộc Kình Thiên sau khi để Tô Cuồng Ca đưa lưu ảnh lên đá Ngự Thiên Cung, liền biến mất vô ảnh vô tung, không ngờ lại bị đuổi giết!

Nhất thời, chân mày Tô Dật ngưng tụ, trong mắt tinh quang chợt lóe, cả người có một luồng khí tức vô cùng kinh khủng đánh ra.

Phía sau nhất thời hiện ra một đạo hư ảnh Bạch Giao thần vô cùng to lớn, trong hung đồng hàn quang lóe lên, tựa như rắn độc chăm chú nhìn bảo rương.

Kình phong thổi quét, thân thể to lớn kèm theo tiếng sấm nổ, khí tức cuồn cuộn!

- Bạch... Giao Long! Ngươi rốt cuộc là ai!

Khóe miệng Tô Dật nhất thời hiện ra nụ cười như hiểu rõ, quát lớn:

- Quả nhiên là các ngươi, các ngươi phụng lệnh của người nào! Long gia sao? Có phải các ngươi đuổi giết Đoan Mộc Kình Thiên hay không!

Đối mặt với Bạch Giao Long hung khí khiếp người, thanh âm của cường giả nhất thời trở nên suy yếu, bất đắc dĩ do bảo rương hạn chế, nếu không đã sớm bỏ trốn mất dạng.

- Không thể nói! Ta không thể nói!

Mang theo tiếng khóc nức nở, thanh âm của cường giả Phục Yêu Môn giống như ống bễ, khàn khàn từng cơn.

Khi nhắc tới Long gia, thanh âm của cường giả lại càng run rẩy, giống như một chiếc lá đung đưa sắp rụng.

Sau đó, bất luận Tô Dật nói như thế nào, cường giả Phục Yêu Môn cũng không trả lời nữa, chỉ để lại một câu.

- Đồ vật bên trong ta cũng cho ngươi! Ta không cần! Nếu ngươi không lưu tính mạng của ta, ta nói ra bí mật cũng sẽ chết!

Tiếng nói vừa dứt, ánh sáng trong bảo rương nhanh chóng ảm đạm, sắc mặt Tô Dật ngưng trọng.

Là Long gia sao? Trong lòng Tô Dật khẽ thở dài, thế lực khiến Phục Yêu Môn cách nhiều năm như vậy vẫn cẩn thận, trong lòng run sợ!

Tô Dật lập tức thở dài, hắn đã moi được từ chỗ cường giả Phục Yêu Môn không ít tin tức, nhưng ngay sau đó Tô Dật lựa chọn buông tha, thu liễm khí tức, kình phong quanh người lại trở về bình thản.

Hai tay đỡ lấy bảo rương, trong hai mắt Tô Dật lóa ra một đạo tinh quang, hét lớn:

- Mở ra xem!

Biết đồ vật bên trong có liên quan đến Đoan Mộc Kình Thiên và Thiên Man vực, tâm tình Tô Dật càng trở nên kích động.

- Két!

Bảo rương mở ra, một cổ khí tức cổ xưa xông vào mũi Tô Dật, bạch quang lượn lờ vô cùng ôn hòa, khiến Tô Dật càng cảm giác thư thái.

Tầm mắt nhanh chóng quét một vòng bên trong bảo rương, tổng cộng hiện lên bốn thứ, một quyển sách và ba thứ dạng viên châu.

Một quyển vũ kỹ, cầm lên cẩn thận quan sát, Tô Dật thấp giọng thì thầm:

- Phục Yêu Huyễn Diệu điển, vũ kỹ hoàng phẩm cao cấp, sau khi tu luyện, có thể tùy ý thao túng yêu thú, nhanh chóng luyện hóa yêu đan!