← Quay lại trang sách

Chương 1822

Công hiệu đầu tiên đối với Tô Dật căn bản là yếu, nhưng có thể nhanh chóng luyện hóa yêu đan, giống như vũ kỹ tự định chế cho mình.

Bàn tay Tô Dật bất giác móc ra mười viên yêu đan Yêu Tông cảnh bóng loáng mượt mà trong lồng ngực, khóe mắt nhất thời nhếch lên.

Nhìn vào bên trong bảo rương, bên cạnh còn đặt một viên yêu đan Yêu Tông cảnh đỉnh phong.

Tô Dật yêu thích vuốt ve viên yêu đan, đau lòng đặt vào túi không gian của mình, nói:

- Thật đúng là cám ơn tên cường giả Phục Yêu Môn, hai thứ này quả thực tuyệt phối!

Bỏ yêu đan vào trong ngực, Tô Dật nhất thời cảm thấy một cảm giác cực kỳ quen thuộc bao vây khắp người.

Hoàn toàn không giống với cổ năng lượng ẩn giấu trong yêu đan ma hóa nặng nề đẩy mình ra vừa rồi.

Năng lượng yêu thú thượng cổ vô cùng ôn hòa, không hề có cảm giác hung ác, trong tâm hồn hiện lên một đạo thanh âm của Bạch Giao thần.

- Yêu đan của ta! Tô Dật, cám ơn ngươi đã lấy nó về!

Không ngờ, đây là yêu đan của Bạch Giao thần! Vẻ mặt Tô Dật nghiêm túc, nặng nề gật đầu.

Nếu như mình luyện hóa được viên yêu đan này, vậy chẳng khác gì trả lại cho Bạch Giao thần.

Tiếp tục nhìn hai bên trái phải, phát hiện còn đặt một viên đan dược, linh hồn cảm ứng của Tô Dật cực kỳ nhạy cảm, chậm rãi bao trùm khí tức lên trên đan dược.

Hắn trợn mắt, há hốc miệng, hồi lâu vẫn không thể khép lại, Tô Dật kinh hãi nói:

- Đan dược Thiên phẩm sơ cấp?

Cửu Chuyển Luyện Thần đan luyện chế trong cuộc thi Ngự Thiên Hồn, cũng mới là Địa Phẩm sơ giai, nhưng đã có công hiệu thần kỳ như vậy.

Đặt đan dược dưới hơi thở, Tô Dật nhất thời cảm giác được Thiên phẩm đan dược toàn thân lưu quang, màu xanh trong vắt.

Tùy ý bao trùm một tia khí tức lên trên, Tô Dật liền có thể biết ở đây hàm chứa năng lượng đan dược cực kỳ khủng bố.

Nếu như có thể hoàn toàn được mình luyện hóa sử dụng, Tô Dật khó có thể tưởng tượng bản thân sẽ đột nhiên gia tăng cảnh giới lớn như thế nào!

- Hành trình Huyễn Ma lần này thực sự quá hậu hĩnh!

Khóe miệng Tô Dật khẽ nhếch lên, nhìn tơ nhện dược khí nhàn nhạt, vô cùng hài lòng.

Hiện tại Tô Dật chỉ muốn ra ngoài tìm một chỗ yên tĩnh vững vàng tu luyện.

Quay đầu nhìn về hướng thứ đồ cuối cùng, con ngươi Tô Dật nhất thời co rụt lại.

Nhìn vào thể tích của viên đan dược lớn gấp đôi yêu đan của Bạch Giao thần, tràn ngập một cổ khí tức viễn cổ thê lương.

- Cái này là cái gì?

Tô Dật không giải thích được, Thiết Hồn Mạch đồng dạng cũng không biết.

- Bạch Giao thần? Ngươi còn ở đây không?

Tô Dật nhất thời nhớ ra, cường giả Phục Yêu Môn lấy được hạt châu từ trong bụng Bạch Giao thần.

Thiết Hồn Mạch lắc đầu, nói cho Tô Dật Bạch Giao thần đã hoàn toàn biến mất, tàn hồn đã hết, hoàn toàn bị Thiên Nguyên Yêu Hồn hấp thu.

- Bạch Giao cũng rất trung thành với Đoan Mộc Kình Thiên! Trông coi cả đời!

Trong lòng Tô Dật chợt thấy thổn thức, Bạch Giao thần giao chuyện của Đoan Mộc Kình Thiên cho mình, trước mắt yêu đan cũng tìm được.

Tia tàn hồn cuối cùng của Bạch Giao thần cũng đã biến mất giữa thiên địa, nghĩ tới đây, trong lòng Tô Dật không khỏi cảm thấy đau xót.

- Cho ngươi yêu đan và thiên phú truyền thừa, ta nhất định giúp ngươi tìm được Kình Thiên tiền bối!

Thu thập tâm tình, Tô Dật khẽ hít một hơi, có kinh nghiệm lúc trước, vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, đồng dạng ý vị thiên địa tang thương nặng nề từ không gian trong cơ thể bắt đầu khởi động, trong mắt Tô Dật tinh quang chợt lóe.

Đưa tay chộp lấy quả cầu bạch ngọc, trước mắt Tô Dật lập tức có vô số hình ảnh bỗng chốc xuất hiện.

- Kình Thiên công tử, ngươi đi trước đi! Bọn họ có chết cũng không nghĩ tới Giới Vực châu ở trong bụng ta!

Bạch Giao Long truyền âm cho Đoan Mộc Kình Thiên.

Một gã nam tử trung niên y phục toàn thân như tuyết trắng, mái tóc buông xõa trầm giọng nhìn thoáng qua Bạch Giao thần.

Hung hăng cắn răng, bay về hướng trường không, chỉ để lại Bạch Giao thần và mấy chục bóng người giằng co đối diện.

- Một Giao Long nhỏ bé lại dám ở đây cản trở!

Cường giả đầu lĩnh vô cùng nổi giận, nhìn thấy Đoan Mộc Kình Thiên chạy trốn, trong lòng lửa giận ngập trời.

Tô Dật nheo mắt, trí nhớ mông lung, nhìn không rõ lắm, chỉ thấy trên tay gã cường giả dẫn đầu Kim Long bay múa.

Kim văn tràn ngập giống như mặt trời nóng bỏng, lực lượng cuồng bạo sau tiếng rồng ngâm nặng nề đụng vào bụng Giao Long.

Giao Long như một con rắn nhỏ nổ bắn về phía sau, trong lúc đất rung núi chuyển, nhanh chóng đụng phải một ngọn núi nát bấy.

Đá vụn kích động, gió núi dấy lên trận trận gợn sóng không gian, cường giả đầu lĩnh tức giận lại quát, sau đó mang theo mọi người bay về phía vị trí Kình Thiên.

Mọi người biến mất trên hư không, một lão giả dáng vẻ khôn khéo vội vã đi tới phía dưới Bạch Giao thần, lấy ra một thanh thánh khí song câu, móc ra yêu đan và Bạch Ngọc châu.

Tô Dật nhất thời hiểu ra, Bạch Ngọc châu này vẫn được cất giấu trong trí nhớ khi còn sống của Bạch Giao thần.

Nhìn cường giả Phục Yêu Môn đào lấy yêu đan, Tô Dật nhất thời cảm thấy vọng động và đau đớn khó hiểu.

Thông qua từng mảnh vụn trí nhớ, Tô Dật rốt cuộc hiểu ra tại sao cường giả Phục Yêu Môn không dám nói ra là thế gia nào.

- Hóa ra mấy thế gia đều tham dự vào!

Từ trong trí nhớ mông lung, trong mấy chục bóng người kia, Tô Dật tựa hồ nhìn thấy thân ảnh của Thánh Sơn, Thiên Long tông, cùng với Thần Hổ Môn, hắn không khỏi hít một hơi khí lạnh.

- Ngũ đại thế gia, thế lực cao nhất cùng nhau đuổi giết Đoan Mộc Kình Thiên? Hắn đã phạm phải chuyện gì chứ!

Tô Dật thật sự không nghĩ ra, Đoan Mộc Kình Thiên được xưng là thiên tài yêu nghiệt ngàn năm khó gặp của Ngự Thiên Cung, cuối cùng lại dẫn tới bị vô số cường giả âm thầm đuổi giết.

- Hí!

Trong nháy mắt, trước mắt Tô Dật bạch quang một lần nữa trở về, nhất thời Tô Dật mơ hồ nhìn thấy phía trước, một mảnh thần quang sáng chói, giống như một lầu các.

Nhạy cảm nhận thấy được này toàn cảnh ngôi lầu các này, Tô Dật biết vị trí lầu các ở chỗ rất xa, thậm chí có thể không ở U Châu.

Có một chút liên lạc với Huyễn Ma Thần Lâu, nhưng hoàn toàn không có chỗ tương thông, tâm hồn Tô Dật nhất thời rung động.

Tựa như linh hồn thể, trong tay cầm Giới Vực châu bay lên đỉnh lầu các, giống như một đạo thanh phong.

Tự nhiên rơi xuống mái nhà, thanh phong lất phất, một cổ lực lượng nguyên thủy tuyệt cường nặng nề đẩy Tô Dật ra ngoài.

Tô Dật mơ hồ trở nên ẻo lả, không có thực chất, không cách nào vận dụng nguyên khí, trong lúc cấp thiết, Giới Vực châu thả ra khí tức mãnh liệt.

Hai chân giống như mọc rễ, Tô Dật nhướng mày, trước mắt sương mù bay lên, thần huy bao phủ.

Xuất hiện bóng người màu trắng, gạt mây mù, Tô Dật tiến về phía trước.

Cả thiên địa nhất thời trở nên cực kỳ thê lương, cửu thiên đại địa tràn ngập khí tức hoang vu.

Không khí vô cùng hanh khô trong nháy mắt khiến Tô Dật có một loại cảm giác mắc nghẹn ở cổ họng, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, muốn tiến về phía trước một bước cũng không thể.

Nhân ảnh bạch sắc đứng sừng sững trên núi đá màu nâu, khi nhìn thấy Tô Dật, khóe miệng mỉm cười, khóe mắt hiện ra nếp nhăn, rõ ràng cho thấy một lão giả già dặn, đã trải qua bể dâu.

Nhìn mày kiếm mắt sáng, có vẻ vị lão giả này lúc còn trẻ cũng là một vị tuyệt thế anh tài phong thần tuấn lãng, dung nhan bất phàm!