Chương 1824
Cái gì!
Liễu Nhược Hi vẫn khẩn trương quan sát vòng chiến, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, kích động không thôi.
Trong nháy mắt, dưới công kích mãnh liệt Tô Dật vẫn có thể thoải mái thoát ra, trong mắt Liễu Nhược Hi hiện lên tia sáng kỳ dị.
- Không thể phủ nhận, ngươi rất mạnh! Nhưng muốn giết ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!
Tô Dật cười lạnh.
Hai tay Tô Dật khẽ tê dại, toàn bộ khí tức nhất thời lướt ra.
Ý vị già nua cổ xưa trong nháy mắt phun trào, ánh sáng hỏa diễm quay chung quanh, xen lẫn kim quang nhàn nhạt.
Trong lúc áo bào xanh vũ động, hai tròng mắt Tô Dật cũng đầy rẫy long uy.
- Đây là khí tức gì chứ!
Thượng Quan Thần Trác rõ ràng cảm giác được cái gì, cả người khẽ run lên.
Rõ ràng thấp hơn mình, nhưng uy áp linh hồn lại cường thế đến kinh khủng!
Cho dù là mặt hổ, Thượng Quan Thần Trác cũng lộ ra vẻ khủng hoảng.
- Đi chết đi!
Trong thời khắc khóe miệng Tô Dật hiện ra nụ cười lạnh lùng, một quang mang hỏa hồng sắc phô thiên cái địa bắt đầu khởi động.
Trong nháy mắt, phủi xuống quanh người vô số tinh thể băng lam, không gian xung quanh Tô Dật lóe ra một đạo băng lam sắc lạnh lùng.
Đột nhiên mảng lớn không gian đông cứng, trong mắt Liễu Nhược Hi lóe lên tinh quang, lẩm bẩm nói:
- Quá mạnh!
Trước mặt Liễu Nhược Hi, Tô Dật đã bộc phát ra toàn bộ thực lực tuyệt đối, thân ảnh trực tiếp hiện lên trong không gian.
Dưới âm thanh tiếng nổ trầm thấp, bốn đạo thân ảnh Tô Dật trong nháy mắt chém về phía Thượng Quan Thần Trác.
- Nộ Long Trảm!
- Bạo Long Trảm!
- Cuồng Long Bá Vương Trảm!
Cuồng long tam đao dưới tay Tô Dật trở nên vô cùng mạnh mẽ, giữa không trung, đao mang hỏa hồng sắc hóa thành Cự Long bay lên, thế như chẻ tre đụng độ với Thượng Quan Thần Trác.
Loại đụng độ này nhất thời làm cho người ta không khỏi khiếp sợ, giống như trái tim cũng muốn ngừng đập.
Hư ảnh Bạch Hổ hung hãn nhanh chóng bay qua giữa không trung, sát khí ngập trời trực tiếp chém thành hai nửa.
- Xoẹt!
Trên hư không, Tô Dật trực tiếp bị đẩy lui về phía sau hơn trăm thước, lưu lại một đạo bạch ngân nhàn nhạt!
Trong mắt Tô Dật tinh quang tràn ngập, chăm chú nhìn lối vào của Huyễn Ma Thần Lâu, trong lòng nhất thời hét lớn một tiếng.
Xông về Liễu Nhược Hi, kéo thân ảnh Liễu Nhược Hi bay ra ngoài Huyễn Ma Thần Lâu.
Khi gần đến cửa vào, Thượng Quan Thần Trác ngăn cản đường đi, thanh âm phía sau đột nhiên nổ tung.
- Ngươi quay lại cho ta!
Trong nháy mắt một đạo sát khí tràn ngập, lực hút cực đại nặng nề kéo Tô Dật trở về, Tô Dật đánh ra khí lực toàn thân đẩy Liễu Nhược Hi ra bên ngoài, nói.
- Mau đi ra! Ở bên ngoài chờ ta! Tin tưởng ta!
Trên hư không, lực đẩy cực đại khiến thân thể mềm mại của Liễu Nhược Hi khó có thể di chuyển, trơ mắt nhìn Tô Dật và Thượng Quan Thần Trác vẫn đang chiến đấu trong bí cảnh Huyễn Ma Thần Lâu.
Còn nàng không có Tô Dật, muốn đi vào tuyệt đối không có khả năng!
Cắn răng, Liễu Nhược Hi và Tô Dật nhìn nhau, lập tức bay ra phía ngoài.
Không có Liễu Nhược Hi ràng buộc, bên trong Huyễn Ma Thần Lâu, ánh mắt Tô Dật đột nhiên bén nhọn.
Cảm giác được ánh mắt sát ý của Tô Dật, ánh mắt Thượng Quan Thần Trác co quắp, trái tim bỗng chốc đập nhanh!
- Ngươi tưởng ta sợ ngươi! Còn muốn giết ta! Ta nói rồi ngươi chắc chắn phải chết!
Thiên địa lay động, trong trận sương mù mênh mông, thâm thúy, Tô Dật biết đại yêu sơn mạch đã bắt đầu xếp người ra bên ngoài, quy tắc không gian đã phát sinh thay đổi.
Đối mặt với dây dưa đến chết của Thượng Quan Thần Trác, trong nháy mắt trong mắt Tô Dật lóe ra một tia hỏa diễm.
Hư ảnh chim thần phía sau chợt bay lên không, hai cánh vắt ngang phía chân trời như lửa, hai mắt giống như thần diễm đang muốn đốt cháy vạn vật!
Đối mặt với hư ảnh chim thần đột nhiên xuất hiện, hư ảnh Bạch Hổ và Thượng Quan Thần Trác đồng thời run rẩy, liên tục chấn động.
- Đây...
Đây là Phượng Hoàng?
Trong mắt Thượng Quan Thần Trác toát ra một tia khủng hoảng.
- Chít chít!
- Ta sẽ để hỏa diễm đốt cháy sạch sẽ đám dơ bẩn các ngươi!
Theo tiếng quát, Đế Tước phát ra một thanh âm vang động núi sông, không gian nóng bỏng không ngừng gợn sóng.
Sương mù bị lửa nóng đốt cháy bốc hơi không còn một mống, Thượng Quan Thần Trác điên cuồng lui về phía sau.
Phong lôi kèm theo liệt diễm cuồn cuộn tuôn ra ào ào, trong nháy mắt Thượng Quan Thần Trác bị ngọn lửa vây quanh, tiếng hô ngắn ngủi cũng hóa thành tro bụi trong gió lốc âm vang!
Dựa vào Đế Tước lực, Tô Dật mới có tư cách chiến đấu với Thượng Quan Thần Trác có tu vi gần đến thực lực Nguyên Tông.
Nếu như Phách Hải Tam Thông và Úy Trì Trường Phong cũng đồng dạng ở Nguyên Tông, hoặc là thực lực cao hơn, đến lúc đó tính mạng của hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm!
Theo từng đợt thở gấp, Đế Tước lực theo tu vi bay lên uy lực càng mạnh, đồng thời tiêu hao nguyên khí cũng vô cùng kinh khủng!
Tô Dật đứng tại chỗ hơi có chút lảo đảo, tựa hồ phát giác ra một tia linh hồn ba động, một đạo Cự Hổ toàn thân tràn ngập hỏa diễm gầm thét lao tới!
- Ngao!
Cự trảo hung mãnh họa xuất ra một cái lỗ kinh khủng trên không trung, thân hình nhanh chóng xông về phía Tô Dật!
Tô Dật thở phào một hơi, lấy từ trong ngực ra một viên yêu đan, trong đầu hiện ra một chuỗi phù văn vũ kỹ, tựa như đang diễn luyện trước mắt!
- Xoẹt!
Trong nháy mắt thân hình Cự Hổ và Tô Dật lần lượt thay đổi, Tô Dật một lần nữa sử dụng Đế Tước lực.
Sợi tơ vươn ra thật dài trực tiếp móc về trước ngực Thượng Quan Thần Trác.
Mảnh vỡ hỏa diễm bao la giống như sợi tơ Hỏa Long hoàn toàn đánh về phía Bạch Hổ, bắn ra hai đạo móng tay trước người.
Sau đó, Bạch Hổ mượn thế công bắn về phía sau, Thượng Quan Thần Trác chuyển hóa thành nhân hình càng chật vật hơn, cả người đều là màu cháy khét, hỏa diễm tràn ra giữ lại máu tươi.
Đưa mắt nhìn Tô Dật vẫn đang ở trong Huyễn Ma Thần Lâu, Thượng Quan Thần Trác từ từ cười lớn, tràn đầy sát khí âm lãnh nồng đậm.
- Đi chết đi! Tô Dật! Ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn đập không ra, trở thành mảnh vỡ không gian!
Thượng Quan Thần Trác cuồng tiếu, từng ngụm lớn máu tươi dâng lên.
Hiển nhiên, trải qua va chạm với Đế Tước lực, Thượng Quan Thần Trác cũng đã đến đèn thời điểm cạn dầu.
Sự vui mừng khi giết chết Tô Dật khiến khuôn mặt Thượng Quan Thần Trác bắt đầu vặn vẹo, hai tay không ngừng huy vũ, vuốt ve yêu đan trước ngực.
- Con kiến hôi vẫn là con kiến hôi! Đi chết đi!
Thượng Quan Thần Trác còn chuẩn bị thưởng thức bộ dạng cầu xin tha thứ của Tô Dật.
- Ong ong!
Đột nhiên cảm giác được ánh sáng yêu đan trong tay không ngừng mở rộng, hai mắt bắt đầu phát ra máu đỏ, hiện lên vẻ bối rối.
Chỉ nghe Thần Lâu trong sương mù truyền đến một thanh âm lạnh lùng:
- Thú Hồn Lôi, phát!
Trong nháy mắt, một đạo sóng gợn không gian bên ngoài Thần Lâu trong nháy mắt xé mở, ba động khí tức hung hãn lan tràn về phía trời cao.
- Nhảy!
Tiếng nổ yêu đan kịch liệt vang tận mây xanh, khiến tất cả mọi người đang chạy về hướng đại yêu sơn mạch trong Huyễn Ma động đều dừng bước.
- Bên kia có chuyện gì vậy? Công kích thật mãnh liệt, là ai chết sao?
- Đã chống chọi đến lúc này rồi, cuối cùng vẫn chết! Cũng không biết là người nào xui xẻo như vậy!
Trên không trung không ngừng có võ giả bay qua, chỉ chỉ về phương hướng phát ra tiếng nổ, trong mắt tràn đầy kinh dị.
Huyết nguyệt thương khung, khắp nơi tràn ngập khí tức kinh khủng, từng đóa huyết vụ nở rộ chiếu lên bầu trời, khiến thiên địa chìm vào sắc đỏ đáng sợ.
- Tô Dật!
Trong mắt Liễu Nhược Hi hiện lên vẻ bối rối, hai chân rung động không thôi.
Nhưng nghĩ đến lời nói trước khi nàng ra ngoài của Tô Dật..., Liễu Nhược Hi vẫn lựa chọn trấn tĩnh trở lại.
Từ nơi xa nhanh chóng có một bóng người kim hoàng sắc, khí tức nồng hậu bay đến, Liễu Nhược Hi vui mừng đưa mắt nhìn.