Chương 1828
Hô!
Xích Đông Tuyệt cũng hết đường xoay xở, hàm răng cắn chặt, khuôn mặt già nua trở nên cực kỳ khẩn trương, nguyên khí trên hai tay bay lên, bảo vệ trái tim đang loạn nhịp.
Khi nhìn về phía miệng thú, lúc này lại có một người đi ra ngoài, thì ra là một vị Hắc bào nhân.
- Vân Lăng Phong!
Đám người Anh Thiển Thiển đã ra ngoài, vội vàng nói.
- Nhìn thấy Tô Dật không vậy?
Tư Đồ Lưu Vân đồng dạng cũng hết sức khẩn trương, ánh mắt rơi xuống người Vân Lăng Phong đang phong trần mệt mỏi.
Ánh mắt sâu thẳm thâm trầm nhìn về phía đám người Thần Kiếm Môn, tiêu điểm và lực chú ý của mọi người đều đặt trên người Tô Dật.
- Không thấy!
Vân Lăng Phong tàn bạo gầm nhẹ một câu, che hai tay giống như bị bàn ủi ấn vào.
Cước bộ lảo đảo lui về phía sau, Bạch Minh Sơn một đường chạy theo phía sau.
Nhìn bóng lưng hai người đi xa, Cung Thất cau mày nói:
- Tựa hồ hắn cũng bị thương!
- Hứ! Vừa đi vào đã tách khỏi chúng ta, hắn có bị thương hay không quan hệ gì đến chúng ta!
Anh Thiển Thiển cong miệng.
Vân Lăng Phong vốn là người nhân duyên nhạt nhẽo trong Thần Kiếm Môn, hiện tại trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ, càng làm cho lòng người sinh chán ghét.
Lần này Thần Kiếm Môn trở thành thế lực nhất lưu trong tam thế lực đứng đầu Trung Châu, Lưu Vân Xuyên và Mộ Dao cũng giành được thành tích không tệ.
Đối với Vân Lăng Phong, lại càng lỗ mũi hướng lên trời, ngược lại Tô Dật luôn luôn không câu chấp, một lần nữa gặp lại cho bọn hắn vui mừng lớn lao.
Lưu Vân Xuyên gật đầu, chỉ hướng miệng thú, trầm giọng nói:
- Các ngươi nhìn đi! Lại có người đi ra!
Lần này người đi ra, mặc đồng phục còn mang theo huyết khí, trường bào tuyết trắng đẫm nhuộm máu tươi, nhưng vẫn không che giấu được khí chất ung dung trên người bọn họ.
Người nào cũng thần sắc lạnh lùng, giống như tiên quân đạo nữ không vướng bận nhân gian.
- Là người của Ngự Thiên Cung!
Cổ Nhạc và Long Phá Sơn nghe thấy động tĩnh, cũng không nhìn đám người Thánh Sơn nữa, chỉ nghe đầu lĩnh Quân Hạo Thiên hô to một tiếng.
- Úy Trì Trường Phong! Ngươi dám nói ngươi không phải là vì bản thân tư lợi!
Những lời vừa rồi..., khi người của Ngự Thiên Cung ở trong thông đạo miệng thú nghe rất rõ ràng.
Câu nói của Quân Hạo Thiên khiến sắc mặt Úy Trì Trường Phong biến hóa, nhưng Phách Hải Tam Thông đứng bên cạnh ánh mắt vẫn chắc chắc, bình tĩnh ổn định.
- Vù vù!
Vừa nhìn thấy Úy Trì Trường Phong được mọi người xúm lại, ánh mắt Quân Hạo Thiên mang theo vài phần lệ khí nói:
- Phần lớn điểm tích lũy trên người ngươi là đệ tử Ngự Thiên Cung cống hiến cho ngươi!
Không đợi Úy Trì Trường Phong mở miệng, Quân Hạo Thiên lại nhìn về phía Phách Hải Tam Thông nói:
- Nhưng không ngờ Thiên Long tông cũng thích làm loại chuyện trộm cướp này!
Nội tình của chuyện này hiện giờ mọi người đại khái đã nghe rõ.
Lúc này khí tức của Thánh Hỏa tuôn ra lay động, chen vào một câu:
- Làm sao? Thực lực không đủ, oán trời trách đất sao! Tiểu tử, có tin ta xé nát cái miệng của ngươi hay không!
Quân Hạo Thiên ngẩng đầu, một luồng vắt khí xông ra, lớn tiếng giận dữ hét:
- Có thể giết người, nhưng đẩy người ta vào tuyệt cảnh! Làm cho người ta không ra ngoài được, chính là chuyện các ngươi làm ra sao!
Chuyện Tô Dật tiến vào Huyễn Ma động, Quân Hạo Thiên biết rất rõ, nhưng màn mưa máu lúc gần đi và đến nay Tô Dật vẫn chưa ra ngoài, cũng làm cho Quân Hạo Thiên không khỏi liên hệ.
- Chuyện này...
Trong mắt Thánh Hỏa cất giấu mấy phần suy nghĩ, nhất thời có chút cứng họng, nhìn về phía Phách Hải Tam Thông và Úy Trì Trường Phong.
- Được rồi! Tô Dật mang theo bảo rương, vốn sẽ dễ trở thành cái đích cho mọi người bám đuổi, không phải là Tam Thông hay Trường Phong đuổi theo, đồng dạng cũng sẽ có người đuổi theo!
Phách Hải Trường Ưng khoát tay áo, tựa hồ có chút không biết nên nói như thế nào.
- Đúng rồi! Thần Trác của Thần Hổ Môn ta đến hiện tại vẫn chưa ra ngoài! Cái mạng của Tô Dật quý giá như vậy sao!
Nhất thời mọi người vội vàng gật đầu, lúc này mới phát hiện Thượng Quan Thần Trác đến giờ vẫn chưa ra ngoài!
Sau khi Phách Hải Tam Thông và Úy Trì Trường Phong tiến vào cung điện Đại Yêu, Thượng Quan Thần Trác mới lén bỏ đi theo dõi Tô Dật.
Cho nên, tất cả mọi người cho rằng Thượng Quan Thần Trác vẫn ở bên trong.
- Ngươi không nói còn tốt hơn, Thượng Quan Thần Trác là kẻ không biết xấu hổ nhất!
Quân Hạo Thiên một lần nữa giận dữ.
- Ông!
Đúng lúc đó, ở chỗ miệng thú quang mang bắt đầu lóe lên, điểm số của Thượng Quan Thần Trác trong một giây cuối cùng đã biến thành 1600 điểm tích lũy!
- Thay đổi! Điểm tích lũy của Thượng Quan Thần Trác đã thay đổi rồi!
Hất đám người, cường giả Thần Hổ Môn xông về khán đài, ánh mắt trở nên bén nhọn, trong nháy mắt sát khí dâng trào.
Điểm tích lũy của Thượng Quan Thần Trác đã biến hóa trong một giây cuối cùng, nhất định là có người giết Thượng Quan Thần Trác!
- Là người nào! Giết Thần Trác của ta!
Thượng Quan Tuyệt Hổ vừa rồi còn bình thản ung dung, lúc này trong mắt hiện đầy tia máu.
Biến hóa đột nhiên xuất hiện này, ý nghĩa Thần Hổ Môn đã mất đi ưu thế tuyệt đối trong tranh đoạt thế lực hàng đầu!
1600 điểm tích lũy, cũng làm cho Thượng Quan Thần Trác trong nháy mắt tụt xuống thứ tám!
- Hừ! Tô Dật cũng có thể bị giết rồi, người của Thần Hổ Môn ngươi phải quý giá một chút chứ?
Long Phá Sơn lại càng nói năng sắc bén, vừa vặn quay đầu lại.
Trong nháy mắt, quanh người các vị cường giả Thần Hổ Môn khí tức bành trướng, phát ra tiếng vang bạo liệt.
- Làm sao, đánh nhau! Ta sợ ngươi sao!
Thập đại chư hầu trưởng lão của Ngự Thiên Cung đồng thời đứng phía trước.
Gươm súng sẵn sàng, khí tức ngất trời qua lại thôi động trong hư không!
Cũng không ai chú ý tới, phía sau đang có một điểm áp suất thấp như trong tâm điểm gió lốc.
Sắc mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn trắng như tuyết, trong ánh mắt lóe lên một tia hàn khí như đến từ cửu u địa ngục.
- Cung chủ, Tô Dật có lẽ vẫn còn sống.
Cổ Nhạc thấp giọng nhắc nhở, trên khuôn mặt hiền lành đồng dạng ẩn chứa tức giận.
- Cung chủ, trong một giây cuối cùng trước khi chúng ta ra ngoài, phía chân trời hiện ra một đóa mây máu đáng sợ, thật sự khó có thể biết tình huống của Tô Dật!
Quân Hạo Thiên hơi xấu hổ, cúi thấp đầu không nói thêm gì nữa.
Đoan Mộc Tiểu Mạn hất trường bào, quay đầu lại nhìn thoáng qua Long Quảng, nhất thời cười lạnh một tiếng.
Ánh mắt sắc bén tuyệt mỹ đều làm lòng người đột nhiên sinh ra sợ hãi, nụ cười rét lạnh thấu xương, làm cho người ta khiếp sợ chấn động!
Trong vẻ đẹp tuyệt mỹ, cảm tưởng ánh mắt sắc bén này có thể đâm thủng người bất cứ lúc nào.
Ngoài dự đoán của mọi người, Long Quảng ngược lại không có bất kỳ phản ứng, chỉ hứng thú nhìn mọi người một lần nữa tranh cãi ầm ĩ.
Toàn thân thiếu niên phía sau tuôn ra khí tức lay động, kim mang nhàn nhạt tràn lan trên ánh mắt.
Sát ý nồng đậm giống như cự thú thượng cổ cắn nuốt không gian xung quanh, cước bộ bất giác tiến về phía trước một bước!
Long Quảng giơ cánh tay về phía sau, ý bảo thiếu niên không nên động thủ.
- Bảo rương? Bí cảnh cường giả? Ta quả nhiên đã coi thường Tô Dật!
Mấy đại thế gia thống nhất yên lặng nhìn trận tình thế biến hóa.
Kiếm Chủ, Điện Tôn, Thiên Quân đồng thời nhìn nhau, đồng dạng khẽ lắc đầu, ý bảo không nên dính vào.
Hư Trần của Lôi Viêm Thánh Điện, Tô Uyển Nhi của Vân Tiên Cổ Tông, Lam Liên của Thiên Lan Hải Thành đồng dạng lộ vẻ ngưng trọng.
Dưới tấm khăn che mặt, vẫn có thể nhìn thấy hai mắt Tô Uyển Nhi tràn đầy lửa nóng quan tâm và vọng động, đôi môi anh đào chúm chím hé mở.
- Tô Dật ca!
Một tiếng gọi rất nhỏ nhanh chóng làm Vân Trung Ly bất mãn.
Trong mắt Vân Trung Ly bắn ra một đạo hàn khí, khiến thân thể mềm mại của Tô Uyển Nhi bất giác run lên, cái đầu đẹp buông xuống.