Chương 1827
Mạnh thật! Long gia lại có thêm một thiên tài!
- Thần nữ tỷ tỷ, Tô Dật không có việc gì đâu!
Thánh Tôn đứng đối diện, trên miệng hiện ra nụ cười dịu dàng, lặng lẽ tới đây can ngăn.
Mặc dù không rõ ràng Đoan Mộc Tiểu Mạn vì sao mà đến, nhưng nàng cũng không hi vọng tranh giành thế gia lại bắt đầu từ hiện tại.
Trường bào màu trắng của Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ động, lại khôi phục dáng vẻ của băng sơn tiên tư.
- Phách Hải công tử đi ra rồi! Phách Hải công tử đi ra rồi!
Có võ giả hô to!
Lực chú ý của mọi người một lần nữa đặt trên miệng thú.
Sau khi một đám võ giả chiến tích bình thường đi ra, người đứng đầu Thiên Phong bài vị chiến Phách Hải Tam Thông sải bước từ trong thú khẩu đi ra.
- Cha!
Phách Hải Tam Thông như long tinh hổ mãnh, trên không trung hiện lên một đường vòng cung thật dài, tựa như Cự Long trở mình tiến lên.
Đám người Thiên Long tông vô cùng vui mừng, vội vàng đón nhận, nhìn khí tức không tầm thường của Phách Hải Tam Thông.
Trong mắt Phách Hải Trường Ưng lộ ra vẻ khen ngợi, ánh mắt không ngừng liếc về phía Thần Hổ Môn và Thánh Sơn bên cạnh.
- Cha, ta còn ít yêu đan vẫn chưa luyện hóa! Cần phải nhanh chóng chuẩn bị cho trận sau!
Phách Hải Tam Thông mặt mày hớn hở, trên mặt tràn ngập kiêu ngạo và tự hào.
Phách Hải Trường Ưng gật đầu lia lịa, vỗ vai Phách Hải Tam Thông, trong đôi mắt đều là cảm giác hưng phấn.
- Ta đã chuẩn bị xong cho con! Một lát nữa trở về bế quan!
Vô số cường giả tông môn có đệ tử truyền tống đến phòng trị liệu, vẫn chưa ra ngoài, rối rít ném ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ về hướng Thiên Long tông.
Lần này đến phiên sắc mặt Thần Hổ Môn và Thánh Tôn có chút khó coi. Đúng vào lúc này.
- Đại Thánh tử, là Đại Thánh tử đi ra!
Một tia khí bá vương vàng óng từ miệng thú bay ra, tựa như cầu vồng sau cơn mưa.
- Úy Trì Trường Phong đi ra rồi!
Trên mặt cường giả sáu lục ba châu nhất hải ngưng tụ vẻ kích động.
Nhìn Úy Trì Trường Phong hơi chật vật bay ra, mọi người cũng biết, tình hình bên trong cũng không phải như vậy.
So sánh, thực lực của Phách Hải Tam Thông và Úy Trì Trường Phong vẫn có sự chênh lệch.
Phách Hải Tam Thông sâu kín nhìn thoáng qua Úy Trì Trường Phong có chút bối rối, trên miệng hiện ra nụ cười, vẻ mặt đắc chí hoàn toàn không che giấu.
- Đại Thánh tử, cảm giác như thế nào?
Thánh Hỏa trưởng lão ân cần hỏi.
Ánh mắt quét về phía Thánh Tôn hoàn toàn không quan tâm đến mình, trong đôi mắt Úy Trì Trường Phong tràn đầy tức giận và đố kỵ.
- Cũng tốt! Tốt hơn Tuyết Hồng Lâu và Liễu Nhược Hi! Tốt hơn cả Tô Dật!
Những lời này thật giống như trọng chùy đập vào lòng Đoan Mộc Tiểu Mạn và Thánh Tôn, hai người đồng thời chau mày, ánh mắt đông lạnh.
Úy Trì Trường Phong càng thêm tức giận, cả giận hừ một tiếng, đi tới khe hở bên cạnh, bắt đầu chữa thương.
Qua một hồi lâu, bên trong miệng thú người đi ra cũng càng ngày càng nhiều.
Cường giả của sáu lục ba châu nhất hải giống như chờ đợi cha mẹ, kiễng chân chờ đợi, ánh mắt sốt ruột, tranh luận xôn xao.
Người trong các thế lực cao nhất của Thiên Long tông, Thần Hổ Môn, Thánh Sơn lần lượt bay ra, đồng thời cũng có rất nhiều người của thế lực nhất lưu ra ngoài.
Bên trong miệng thú, một lần nữa lóe ra hai đạo kim quang, giống như trường kiếm màu vàng xông phá yêu khí tràn ngập.
- Là Ngũ Thánh tử!
- Còn có Cửu Thánh nữ!
Trong đôi mắt sáng trong lóe ra một tia sáng rọi, nhìn hai bóng người quen thuộc rốt cục đi ra ngoài, vẻ mặt Thánh Tôn cũng thoải mái hơn không ít.
- A?
Ánh mắt mọi người cũng chăm chú nhìn hai bóng người đang bay trên không trung.
Đôi Thánh tử Thánh nữ vừa xuất hiện, liền thu hút tầm mắt của mọi người.
Tuyết Hồng Lâu đứng chắp tay, trong mắt lãnh đạm như băng, nhanh chóng xẹt qua, phía sau sắc mặt Liễu Nhược Hi đồng dạng ngưng đọng, giống như băng liên nở rộ trong trời đông giá rét.
Nhưng khác với Tuyết Hồng Lâu, sắc mặt Liễu Nhược Hi có vẻ tái nhợt, trong mắt cất giấu đau thương và tâm tư vô tận, làm cho người ta liếc mắt nhìn sẽ không tự chủ được nhói đau.
- Tiểu tử, Hi nhi!
Thánh Tôn khẽ gật đầu, sắc mặt hòa hoãn.
Hai người đi tới chỗ Thánh Sơn, ánh mắt Liễu Nhược Hi như điện, song đao trong tay nhanh chóng trượt ra.
Cảm giác được khác thường, sắc mặt Thánh Tôn nặng nề, đưa mắt chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Liễu Nhược Hi, hạ thấp thanh âm.
- Ngươi làm gì vậy?
Tuyết Hồng Lâu dọc theo đường đi cũng không nói chuyện với Liễu Nhược Hi, quay đầu lại nhìn, vẻ mặt nghi ngờ.
- Úy Trì Trường Phong, ngươi ra trước rồi sao!
Trong mắt Liễu Nhược Hi kim quang tràn ngập, sát khí lạnh thấu xương làm cho lòng người chấn động.
Úy Trì Trường Phong chậm rãi mở hai mắt, con ngươi cách lưỡi đao nửa tấc, cười nham hiểm nói.
- Làm sao, Tô Dật của ngươi không ra được, ngươi trách ta sao?
- Tô Dật!
Lỗ tai mọi người nhất thời dựng lên.
Tây Vô Tình và Vô Thường tiên tử nhất thời căng thẳng, kêu lên:
- Cửu Thánh nữ, Tô Dật sao rồi!
Bên phía Ngự Thiên Cung, Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng lộ vẻ lo lắng, Cổ Nhạc quát nói:
- Cửu Thánh nữ, làm phiền báo lại tình huống của Tô Dật!
- Tô Dật hắn....
Trong lòng nghĩ tới ánh mắt của Tô Dật lúc tách ra, còn có mưa máu mãnh liệt phá vỡ thương khung, trái tim Liễu Nhược Hi giống như muốn hóa đá.
Một giọt lệ từ khóe mắt trượt xuống, hai tay khẽ run.
- Ta nói cho các ngươi biết, Cửu Thánh nữ và Tô Dật cùng ở sơn động, bị ta phát hiện, vốn muốn xử trí! Làm sao, ta làm sai rồi sao!
- Ngươi nói nhảm! Rõ ràng là ngươi dùng Thánh Vương Giới vực vây khốn chúng ta!
Trong mắt Liễu Nhược Hi toát ra hỏa diễm, thấp giọng nói.
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt của Tuyết Hồng Lâu bất chợt biến hóa, ý vị thâm trường.
- Vậy ngươi nói cho ta biết các ngươi ở trong đó làm gì! Tô Dật và Thánh Sơn bất cộng đái thiên, ngươi không chính tay đâm cừu nhân lại muốn lấy thân báo đáp!
Úy Trì Trường Phong đùa bỡn lưỡi đao, nhẹ nhàng bắn ra, thanh âm chấn động màng nhĩ.
- Úy Trì Trường Phong, ngươi vì muốn cướp đoạt bảo rương của Tô Dật, cùng Phách Hải Tam Thông, Thượng Quan Tuyệt Hổ liên hiệp ép giết Tô Dật! Còn dám nói lung tung!
Liễu Nhược Hi giận đến phát run, nhưng nàng trẻ người non dạ làm sao địch nổi kẻ đanh đá chua ngoa ác độc như Úy Trì Trường Phong?
Nghe thấy những lời này, Phách Hải Tam Thông cũng chắp tay đứng dậy, thấp giọng nói.
- Chuyện này ta có thể chứng minh, giết người vốn là quy tắc trò chơi, bảo rương là cái gì? Chúng ta lấy được sao?
Ánh mắt Liễu Nhược Hi lay động, đôi môi trắng bệch, song đao chỉ vào hai người, cộng thêm liên tục bôn ba, tâm lực quá mệt mỏi.
- Phụt!
Nàng phụt ra một ngụm máu tươi, Thánh Tôn vội vàng đỡ lấy Liễu Nhược Hi, nói.
- Được rồi, chúng ta trở về rồi hãy nói!
Liễu Nhược Hi suy yếu, đau buồn nhìn Thánh Tôn, đau thương nói:
- Tô Dật hắn còn ở bên trong...
Lúc này Ngự Thiên Cung và Bá Vương tông đã đại khái rõ ràng môn đạo bên trong, thì ra thế lực hàng đầu lại hành động như vậy.
Ở bên kia, khi nhắc tới bảo rương, Xích Tinh Báo và Xích Đông Tuyệt của Phục Yêu Môn đều nheo mắt, hô hấp bắt đầu trầm trọng.
- Bảo rương là đầu mối tiến vào cường giả bí cảnh!
Xích Tinh Báo quay đầu nhìn về hướng Long gia, muốn nói lại thôi, dùng thanh âm cực thấp nói với Xích Đông Tuyệt.
- Thế lực tam gia liên hiệp cũng không đoạt được, tung tích của Tô Dật lại không rõ, Long gia làm khó dễ thì làm thế nào?