← Quay lại trang sách

Chương 1834

Câu nói này càng làm cho Xích Phi Hồng giận đến hồn phi phách tán, nhất thời mắng to.

- Tên cẩu tặc, thích làm tay sai cho Long gia, năm đó ta còn định trục xuất hắn ra khỏi Phục Yêu Môn! Bây giờ hắn còn là Thái thượng trưởng lão! Thật là ông trời không có mắt!

Xích Phi Hồng tàn bạo nói, nước bọt bay ngang, thanh âm ngoan lệ, bên trong tiếng nói tràn đầy đau đớn và thất vọng.

- Năm đó không phải ngươi cũng phụ thuộc vào Long gia sao?

Tô Dật cười lạnh nói.

Xích Phi Hồng nặng nề thở dài, thấp giọng nói.

- Phục Yêu Môn mấy ngàn năm cơ nghiệp, thật vất vả phát triển từ vùng đất cằn cỗi sỏi đá U Châu, trở thành một trong mười thế lực đứng ngạo nghễ thế gian, mặc dù hạ du, nhưng cũng là một trong những lực lượng mạnh nhất thế gian rồi!

Trong lời nói, Xích Phi Hồng mang theo kiêu ngạo cực độ, nói nhỏ:

- Nhưng ta trời sinh thích kỳ trân dị bảo, đối với Long gia chẳng qua là làm bộ phụ họa mà thôi, chưa bao giờ thật lòng. Ta chỉ cầu ổn định, không muốn để Phục Yêu Môn bị lật úp, nhưng nếu quả thật đến trình độ nguyên tắc, Phục Yêu Môn ta tuyệt đối sẽ không cam tâm làm chó săn cho người khác!

Tô Dật nặng nề gật đầu, những gì Xích Phi Hồng vừa nói mới giống như những lời của một môn chủ tôn giả đại tông môn mấy ngàn năm.

Từ chuyệnn tất cả mọi người đuổi theo Đoan Mộc Kình Thiên, còn lão đầu này một mình lưu lại tìm bảo bối cũng có thể thấy, những gì hắn nói là sự thật.

Trong bụng Tô Dật cũng bắt đầu tính toán, sau khi thu nạp rất nhiều bảo bối của Phục Yêu Môn, Bá Vương tông của mình cũng chính là thế lực thứ ba của Hỗn Loạn Vực.

Nhưng so với Thánh Sơn, còn khác biệt một trời một vực.

Có Phục Yêu Môn gia nhập, Bá Vương tông có thể chỉ trong thời gian ngắn trở thành thế lực mới của sáu lục ba châu nhất hải.

Bá Vương tông cũng sẽ có căn cứ địa mới, quả thực là lựa chọn tuyệt diệu.

Kết bái với một cường giả Nguyên Tông cảnh đỉnh phong, mình tuyệt đối sẽ không lỗ.

Nhãn giới và thủ đoạn của Xích Phi Hồng đều thông thiên, tất cả đều có thể giúp cho mình nhanh chóng trưởng thành, dù tính thế nào, mình cũng là người có lợi.

Tô Dật càng nghĩ càng kích động, nội tâm cũng sớm tràn đầy cảm xúc mênh mông, nhưng trên mặt vẫn giả bộ trầm tĩnh.

Tiền thuê nhà là một thế lực cao nhất, nghĩ thế nào cũng phải tính toán có lợi nhất, Tô Dật ho khan một tiếng, làm bộ nghiêm trọng nói.

- Nếu ta giúp ngươi khôi phục, ngươi không nghe lời ta thì làm thế nào? Ngươi là Nguyên Tông cảnh đỉnh phong mà!

Xích Phi Hồng trầm ngâm một lát, vỗ ngực bảo đảm nói:

- Nếu ta quả thật có thể mượn tay tiểu huynh đệ trở lại nhân gian, thời khắc vừa khôi phục sẽ là thời điểm suy yếu nhất, nếu ngươi cảm thấy không thể, ngươi có thể gieo cho ta nhện độc muôn đời!

Nhện độc muôn đời, trong Phục Yêu Huyễn Diệu Điển ghi lại, chắt lọc trong thiên phú của thượng cổ đại yêu muôn đời Thanh Hoa nhện.

Có thể tiện tay bám vào trên tay và trên binh khí, cũng có thể làm vật chế ước bắn vào thân thể con người, kịch độc vô cùng, không có người làm phép thì không thể giải.

Người bị bắn nhện độc vào người, chỉ có thể nghe lời giữ mạng, nếu không nhện độc tràn vào tâm hồn mạch tạng, gân cốt huyệt khiếu nhất thời sẽ hóa thành phấn vụn, huyết nhục hóa thành nước mủ mà bỏ mạng.

- Cái này có vẻ thuận tiện hơn Phệ Hồn Phụ Cốt đan rất nhiều! Không cần chế luyện, tiện tay có thể dùng.

Tô Dật nhất thời đồng ý.

- Bắt đầu đi!

Trong bảo rương thần bí, Xích Phi Hồng đã sớm không kìm nén được khát vọng trong lòng, lôi kéo Tô Dật nói lời kết bái.

Sau khi quỳ lạy thiên địa, Tô Dật cũng đứng dậy, nghiêm nghị nói.

- Hồng thúc, ta vốn có mấy vị huynh đệ kết nghĩa, ngươi và ta kết bái, chưa qua sự đồng ý của bọn hắn, cho nên sau này chỉ có thể nhận kết bái với một mình ta! Không liên quan đến bọn họ!

Xích Phi Hồng vui vẻ nói:

- Chuyện này là dĩ nhiên!

Tô Dật vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm Xích Phi Hồng, khi chưa có điều kiện bảo đảm, Tô Dật sẽ không để bọn đại ca biết về tồn tại của Xích Phi Hồng.

- Vậy ta có thể vào ở rồi chứ?

Xích Phi Hồng vội vàng nói.

Tô Dật bất giác liếc mắt, đối với lão nhân này, hắn vẫn không yên lòng, vẫn phải lưu tâm khảo sát.

Tô Dật nhất thời chậm rãi mở không gian thần bí, năng lượng thiên địa hỗn độn trong nháy mắt hóa thành cơn lốc tràn ngập xung quanh.

Trong không gian mênh mông cuồn cuộn, tiếng sấm nổ leng keng không dứt, bên trong bảo rương thần bí phát ra một tiếng nổ kinh thiên.

Xích Phi Hồng hóa thành một đoàn lưu quang màu trắng, xuyên qua mi tâm của Tô Dật.

Từ nơi xa phảng phất như có thiên âm tế tự quanh quẩn, cả Huyễn Ma Thần Lâu tràn đầy bạch quang.

Ở giữa thiên địa quanh quẩn lốc xoáy năng lượng cực đại, khiến cho lòng người bất giác sinh lòng sợ hãi.

- Hô!

Xích Phi Hồng trong nháy mắt vọt vào không gian thần bí, tàn hồn Xích Phi Hồng hư vô mờ mịt, nhưng trên mặt vẫn hiện ra sự khôn khéo.

Bộ dạng giống như nhìn thấy trong Giới Vực châu, giống như du hồn phiêu đãng qua lại trong không gian, quan sát chung quanh.

Trong miệng không ngừng phát ra tiếng sợ hãi than thở, luôn miệng nói:

- Hay quá! Hay quá!

Thiên hà trên đầu, ngôi sao xoay tròn, trong không gian khí thế cực độ kinh người.

Xích Phi Hồng nhìn thần vân đủ mọi màu sắc trên trời, giống như yêu thú khổng lồ chiếm cứ giữa thiên địa, khí tức kinh khủng ênh mông vô cùng.

Quang mang như thần hoàn bao phủ thiên địa, tàn hồn Xích Phi Hồng run rẩy, ánh mắt từ từ ngây dại.

Tô Dật đã lâu không tiến vào không gian thần bí, đồng dạng có chút kinh ngạc, mình vẫn luôn quan tâm tới tu vi của mình, nhưng không hề phát hiện trong không gian thần bí đã lan tràn năng lượng nồng hậu như vậy, ở giữa thiên địa viêm quang sáng chói lượn lờ, giống như thần hỏa từ cửu thiên rơi xuống

Ánh sáng lấp lánh chói mắt, thần liên đan vào, tràn ngập toàn bộ hư không, thật giống như hồ quang vang vọng trong mây, đinh tai nhức óc, làm cho lòng người kinh đảm.

Bất giác bị uy áp cực lớn trước mắt khuất phục, bên trong con ngươi đen nhánh của Tô Dật không ngừng ba động, nói.

- Ngươi là tàn hồn, cẩn thận trong không gian, cửu thiên lôi đình trực tiếp đánh tan nát!

Từ nơi xa Xích Phi Hồng phục hồi tinh thần, vội vàng bay tới bên cạnh Tô Dật.

- Tiểu huynh đệ... Không, Tô Dật, đây quả thực là dị bảo! Không! Là bảo bối tốt nhất thế gian!

Xích Phi Hồng cười run rẩy cả người, mặt mày hớn hở nói với Tô Dật, đồng thời kéo Tô Dật chỉ hướng hoa vân ở phía chân trời.

- Ngươi mau nhìn xem! Kia chính là Thái Cổ thần thú Bạch Hổ! Kia là Huyền Vũ! Kia là Chu Tước! Kia là Thái Cổ Thanh Long!

Nhìn theo tầm mắt Xích Phi Hồng, quả nhiên phát hiện, trong thải vân phiêu đãng, có thể tinh tường phân biệt, Đông Nam Tây Bắc theo thứ tự là Thái Cổ tứ thú!

- Đây chính là thần thú trong truyền thuyết sao! Thế gian này ngay cả thượng cổ đại yêu cũng đã gần diệt sạch, làm sao còn có Thái Cổ thần thú?

Xích Phi Hồng lớn tiếng nói, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, vẻ mặt nghi ngờ không giải thích được.

Chân mày Tô Dật cũng bất giác nhíu lại, nói ra, hắn cũng không biết gì cả về không gian thần bí.

Vừa lúc Xích Phi Hồng nội tình thâm hậu, để cho hắn giảng giải cho mình về lai lịch của không gian thần bí.

- Ngươi nhìn xem bên kia!

Tô Dật chỉ vào ao nhỏ linh dịch bên kia, ngưng thanh nói.

Xích Phi Hồng hóa thành một đoạn lưu quang, nhanh chóng đi tới dược điền, vừa mới đến gần, liền cảm giác được một cổ năng lượng thiên địa bàng bạc trùng kích đến.

Bỗng nhiên, thân ảnh rỗng hóa của Xích Phi Hồng bị một đoàn kình phong đẩy bay về phía sau.