Chương 1843
Nhất thời, vô cùng cẩn thận, tiến thêm một bước, Xích Đông Tuyệt cung kính nói.
- Úy Trì Trường Phong tựa hồ bị đả thương, đã trở về an dưỡng, Phách Hải Tam Thông lần này lấy được không ít yêu đan, lúc này hơn phân nửa đang luyện hóa, chuẩn bị cho trận tiếp theo!
Tô Dật trầm ngâm, nhìn màn sao dày đặc trên bầu trời, nói.
- Mang ta hồi tông! Gọi tòn bộ người của Bá Vương tông đến đây! Chú ý, không được nói ta đang ở Phục Yêu Tông!
Ý tứ của Tô Dật rất rõ ràng, không muốn bại lộ mình là tông chủ Phục Yêu Tông, đồng dạng cũng không muốn bại lộ sự thật mình đã ra ngoài.
Xích Tinh Báo tươi cười, nói nhỏ:
- Vâng, tông chủ! Mời bên này!
Không bau lâu sau, một con đường nhỏ cong cong tối tăm hiện ra trước mặt, địa thế Phục Yêu Tông cao thấp chập chùng, đi tới một cung điện cực kỳ rộng lớn.
- Rốt cục trở lại rồi!
Xích Phi Hồng trong tâm hải cảm thán.
Mắt nhìn cung điện yêu thú ngang tàng giữa sơn mạch, Tô Dật tựa như nghe thấy được viễn cổ khí tức vượt qua thiên địa.
Như mãnh thú cuồng bạo ẩn núp giữa thiên địa, vận sức chờ phát động, nơi xa ngọn đèn dầu sáng ngời, giống như thú đồng ngạo thị thiên địa!
- Hảo khí phách!
Khóe miệng Tô Dật hiện lên nụ cười, cực kỳ hài lòng.
Trong thế lực cao nhất, mặc dù Phục Yêu Tông chỉ là thực lực ở hạ du. Nhưng Phục Yêu Tông vẫn là quái vật lớn giống như Thánh Sơn, thể tích khổng lồ, nội tình thâm hậu.
Thu phục Phục Yêu Tông, tuyệt đối là một bước đi quan trọng để Bá Vương tông đạp bằng sáu lục ba châu nhất hải.
Theo đám người Xích Đông Tuyệt chậm rãi bước vào tông chủ các Phục Yêu Tông, Xích Đông Tuyệt và Xích Tinh Báo giống như hạ nhân cẩn thận giới thiệu với Tô Dật.
Đi tới chỗ đại sảnh, hình vẽ yêu thú bá đạo uy lăng.
Kình thế cuồng mãnh của thượng cổ yêu thú được khảm nạm trên vách tường, rường cột, cực kỳ bất phàm.
Vách tường hắc ngọc nhìn chăm chú một hồi lâu, cảm giác như có một chút hô hấp dồn dập, linh hồn rung chuyển.
Xích Đông Tuyệt cung kính đứng bên cạnh, vẻ mặt do dự, tựa hồ có lời gì muốn nói.
- Đông Tuyệt trưởng lão, có lời gì cứ nói!
Tô Dật ngồi ngay ngắn trên mặt ghế, tay vịn lên thành ghế đồng thú, tư thái như một cấp trên.
Xích Đông Tuyệt giật mình, chắp tay nói:
- Tông chủ, nghe nói sau khi Thượng Quan Thần Trác ra ngoài, kinh mạch đều phế, thú độc nhập vào cơ thể, Thượng Quan Tuyệt Hổ cũng bắn tiếng, trên dưới Thần Hổ Môn có lẽ sẽ tìm tông chủ gây phiền toái! Không chết không thôi!
Lời nói của Xích Đông Tuyệt..., Tô Dật dĩ nhiên có thể hiểu, Tô Dật bây giờ là tông chủ Phục Yêu Tông, nếu bị Thượng Quan Tuyệt Hổ phát hiện Phục Yêu Tông và Tô Dật có dính líu sâu đậm, Phục Yêu Tông tuyệt đối sẽ có tai hoạ ngập đầu!
Khẽ nheo mắt, Tô Dật cười lạnh, thấp giọng nói:
- Một phế vật chỉ biết ám toán, chết thì cũng chết rồi, Phục Yêu Tông chẳng lẽ còn sợ Thần Hổ Môn sao!
Nghe thấy lời này, Xích Tinh Báo liếc mắt ra hiệu cho Xích Đông Tuyệt, cười hắc hắc nói:
- Tông chủ uy vũ, sao lại sợ Thần Hổ Môn, chẳng qua trận thứ hai sắp tới, mong rằng tông chủ cẩn thận, Thần Hổ Môn thực lực cực mạnh, thuộc hạ chỉ là lo lắng cho người!
- Biết rồi!
Trong con ngươi thâm thúy của Tô Dật hiện lên một tia sát ý.
Nếu Thượng Quan Tuyệt Hổ muốn giết mình, không bằng tiên hạ thủ vi cường, Tô Dật lấy tay sờ sờ cằm, một cảm giác lạnh lẽo ngập trời tràn ngập.
- Đúng rồi, điểm tích lũy của ta tính ra chưa!
Khóe mắt Tô Dật khẽ động, về điểm tích lũy, hai người đều đồng loạt phủ phục trên mặt đất, không ngừng phát run.
Lãnh ý tràn ngập, cổ họng Xích Tinh Báo và Xích Đông Tuyệt quay cuồng, mồ hôi hột trong nháy mắt chảy xuống, nói:
- Đương nhiên, đương nhiên! Theo điểm số giết Thượng Quan Thần Trác đoạt được, 2150 điểm tích lũy! Tông chủ có lẽ xếp thứ hai toàn trường!
Căn cứ vào quy tắc của Thiên Phong bài vị chiến, tám trăm người đứng đầu của trận thứ nhất có thể tiến vào Bát Sùng bảng.
Sau đại chiến, Bát Sùng bảng sẽ được phân phát cho từng tông môn của các đại lục.
Tám trăm người đứng đầu ý nghĩa là thực lực trẻ tuổi được gia tộc cổ xưa cường lực nhất đại lục công nhận.
Sau lưng có gia tộc làm chỗ dựa, người của Bát Sùng bảng đến nhận chức gì của tông môn, tông môn cũng sẽ lấy lễ đối đãi, tôn sùng là thượng tân, các loại tài nguyên lấy dùng không hết.
Dứt lời, Xích Tinh Báo móc từ trong lòng ngực ra một quyển trục tinh xảo, hoa lệ đưa cho Tô Dật, nói nhỏ:
- Đây là Bát Sùng bảng mới nhất lần này! Tông chủ mời xem qua!
Tô Dật nhướng mày, nhanh chóng mở quyển trục, nhất thời một cổ kim quang tràn ngập, tinh quang ôn nhuận mà cường thế từ hai bên quyển trục dâng lên.
Nheo mắt, Tô Dật theo thứ tự đọc tên trên danh sách, phân biệt là:
Người đứng đầu, Thiên Long tông, Phách Hải Tam Thông, 2500 điểm tích lũy
Thứ hai, Bá Vương tông, Tô Dật, 2150 điểm tích lũy
Thứ ba, Thánh Sơn, Úy Trì Trường Phong, 2100 điểm tích lũy
Thứ tư, Vô Cực Giáo, Mộc Nhân Kiệt, 1970 điểm tích lũy
Thứ năm, Thánh Sơn, Tuyết Hồng Lâu, 1920 điểm tích lũy
Thứ sáu, Ngự Thiên Cung, Quân Hạo Thiên, 1880 điểm tích lũy
Thứ 7, Phục Yêu Môn, Xích Cửu Chân, 1836 điểm tích lũy
Thứ 8, Thần Hổ Môn, Thượng Quan Thần Trác, 1600 điểm tích lũy
Thứ 9, Ngâm Vũ Cung, Lâm Phi Thiến, 1440 điểm tích lũy
Thứ 10, Vô Lượng Môn, Hàn Vũ Nhu, 1210 điểm tích lũy.
Bích Linh, còn có đám người của Thần Kiếm Môn, Lưu Vân Phong, Mộ Dao mà Tô Dật quan tâm cũng đều đã thuận lợi tiến vào danh sách Bát Sùng bảng.
Tô Dật hài lòng gật gật đầu, chẳng qua trong danh sách Bát Sùng bảng, Tô Dật vẫn nhìn thấy một cái tên ngứa mắt: Vân Lăng Phong!
- Tiểu tử này cũng tiến vào, chỉ mong trận thứ hai đừng bị ta đụng phải!
Trong hai mắt Tô Dật bắn ra hàn khí.
Hồi tưởng lại mười người đứng đầu danh sách, Âm Kiếm Thanh và Hốt Nạp của Tiên Kiếm Tông và Song Tử Giáo cũng bởi vì bị Tô Dật giết chết, xếp hạng gần cuối, thậm chí còn không bằng Bích Linh.
Bên trong Phục Yêu Tông, ngoài Xích Cửu Chân, những người khác cũng xếp hạng không tầm thường.
Tô Dật trên căn bản đã hoàn thành minh ước với Thái Hành Tông, kế tiếp trận thứ hai bắt cặp chiến đấu, Tô Dật phải chuẩn bị tốt!
- Tô Dật! Ngươi cút ra đây cho ta!
Khi đang chìm trong suy tư, một tiếng quát lớn bén nhọn phá vỡ giây phút an bình ngắn ngủi.
Sau đó, dấu móng tay xích hồng sắc lăng không mà đến, Xích Tinh Báo và Xích Đông Tuyệt vội vàng đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Trong nháy mắt, thân ảnh giống như quỷ mỵ đi vào, chính là Xích Cửu Chân ngày đó bị Tô Dật giết chết, lúc này mặt mũi tái nhợt, hai tay run rẩy, tựa hồ mới từ giường bệnh đi xuống.
- Ta phải lấy mạng của ngươi!
Tô Dật khẽ nhướng mày, lạnh lùng nhìn Xích Cửu Chân gầm lên, chỉ thấy mũi chân Xích Đông Tuyệt chỉa xuống đất, một tay chế trụ kinh mạch cổ tay Xích Cửu Chân.
- Càn rỡ! Cửu Chân ngươi làm cái gì vậy!
Xích Đông Tuyệt trừng mắt, không kìm được lửa giận.
Lồng ngực Xích Cửu Chân kịch liệt phập phồng, trong hai mắt tràn đầy khó hiểu và ủy khuất, đôi môi cắn chặt, lạnh lùng nói.
- Đông Tuyệt trưởng lão, Tô Dật cẩu tặc kia giết Nam Cung sư huynh, đoạt bảo rương của chúng ta, còn ta ra khỏi sơn mạch! Thủ đoạn ác độc! Vì sao các ngươi lại che chở cho hắn!
Vừa nghe lời này, Xích Tinh Báo cũng vội vàng vận chuyển nguyên khí, “Ầm một tiếng, chén trà nhỏ bên cạnh tan thành bụi phấn, bay đầy trời.
- Ba!
Thân hình nhanh chóng lướt tới trước người, tát vào mặt Xích Cửu Chân, chợt quát.
- Đây là tân tông chủ của Phục Yêu Tông, không được vô lễ!