Chương 1846
Dưới sự hướng dẫn của Xích Đông Tuyệt, Tô Dật đi tới mật thất tu luyện của Phục Yêu Tông.
Mật thất tu luyện này là chỗ bí ẩn chỉ có tông chủ Phục Yêu Tông mới có thể tiến vào.
- Hô!
Đợi sau khi hai người rời đi, Xích Phi Hồng giống như du linh dưới sự giúp đỡ của Tô Dật, vuốt ve thiết chế yêu thú cực đại trên vách tường.
- Ta trở lại rồi!
Trong ánh mắt Xích Phi Hồng khẽ nổi lên một tầng sương mỏng.
Tô Dật nhìn bóng lưng Xích Phi Hồng, nói ra, mình cũng có thời gian rất lâu chưa trở lại Bá Vương tông rồi.
Cũng không biết Bá Vương tông hiện đang phát triển thế nào, Ngưng Nguyệt và Hoàng Kiện trưởng lão đã phát triển Bá Vương tông đến mức nào?
Trong lòng kế hoạch dần dần thành hình, nếu như có thể thuận lợi đạt được đệ nhất trong chiến đấu của Thiên Phong bài vị. Thế lực của Bá Vương tông tất nhiên lại một lần nữa nghênh đón một cao phong kinh khủng, sau khi thống nhất với Phục Yêu Tông, Tô Dật tin tưởng, đạp bằng Thánh Sơn chẳng qua là chuyện sớm muộn.
Bên trong mật thất tu luyện, yêu khí tràn ngập, năng lượng thiên địa cực kỳ nồng nặc.
Khẽ nhắm hai mắt, khoanh chân ngồi xuống, thủ ấn biến hóa ngưng kết, mặc cho năng lượng thiên địa hóa thành quang tia đường vân quay chung quanh trước người, lại một lần nữa theo lỗ chân lông chui vào.
Không bao lâu, nguyên khí tiêu hao để chữa thương cho Xích Cửu Chân vừa rồi đã khôi phục toàn bộ.
Chậm rãi đứng dậy, xương cốt cả người chợt vang lên một tiếng nổ rất nhỏ, khiến ánh mắt Xích Phi Hồng khẽ động.
- Lão đệ, ta thật ra vẫn muốn cám ơn ngươi!
Trong mắt Xích Phi Hồng tràn ngập cảm kích.
Tô Dật dĩ nhiên biết hắn nói đến chuyện không giết giết Xích Cửu Chân, Tô Dật phất phất tay.
- Phục Yêu Tông ngươi chống đỡ cho ta, chính là ta không có đạo lý không có lấy một nhân tài!
Tô Dật vừa nhìn liền biết Xích Cửu Chân là loại người tình cảm sâu đậm, tâm tư tinh khiết.
Bình thường làm bạn với yêu thú, không khỏi tiêm nhiễm tính cách cay cú, đanh đá nhưng so với loại người cặn bã dối trá như Nam Cung Hàn Qua vẫn tốt hơn rất nhiều.
Sau đó, Tô Dật cẩn thận kiểm tra lại nội tình lấy ra từ Huyễn Ma Thần Lâu.
Theo thứ tự là ba mươi hai miếng yêu đan Yêu Hư cảnh, mười hai miếng yêu đan Yêu Tông cảnh, một khôi giáp trọng bảo, hai viên đan dược Địa phẩm cao cấp, song câu thánh khí, bốn hộp nguyên thạch, một viên đan dược sơ giai Thiên phẩm còn sót lại của Huyễn Ảnh Báo
Tô Dật sờ lên cằm, nheo mắt không ngừng đánh giá một đám bảo bối trước người.
- Lão đệ, ngươi muốn làm gì!
Trong lòng Xích Phi Hồng dần hiện ra một tia dự cảm xấu.
Ánh mắt nhanh chóng dịch chuyển khỏi đống thiên tài địa bảo trước mặt, nhưng vẫn khó có thể che dấu toan tính trên mặt.
Sờ sờ lỗ mũi, Tô Dật thu một phần vào bên trong túi không gian, phần còn lại thu vào một túi không gian khác, thấp giọng nói.
- Có công pháp của ta che chở, nhất thời sẽ không có việc gì, ngươi ở đây đợi ta, ta đi rồi sẽ về!
- Phụt
Trong bí địa tu luyện nguyên thạch tinh quang lóe lên, thân ảnh của Tô Dật như quỷ mỵ biến mất trong không trung.
Trong mắt Xích Phi Hồng tinh quang chợt lóe, trong nháy mắt dâng lên vẻ tức giận, nghiến răng nghiến lợi trong mật thất tu luyện.
- Tám phần là lấy bảo bối của lão phu đi tán gái! Thật là ghê tởm! Ghê tởm!
-----------------------
Phục Yêu Tông, chỗ ở Thánh Sơn.
Bên trong căn nhà tràn đầy mùi thơm đinh lan, khắp phòng đều là khí tức thiếu nữ.
Ánh sáng nguyên thạch yếu ớt vây quanh trên tường sắt lạnh như băng, quang ảnh chập chờn, một đôi mắt khẽ thất thần.
Lúc này đã là nửa đêm, đại đa số võ giả hoặc là nghỉ ngơi, hoặc là đang tu luyện nhập thần.
Còn Liễu Nhược Hi đã sớm thay một bộ y phục đi ngủ, ôm khít cơ thể vòng cung hoàn mỹ, làm cho căn phòng tràn đầy hấp dẫn cực hạn và mùi vị độc hữu của thiếu nữ.
Tay phải chống cằm, trước người khẽ phập phồng, đôi môi anh đào của Liễu Nhược Hi hé mở, tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng hồi lâu lại chỉ thở ra một tiếng thở dài.
- Nếu Lý Linh sư tỷ ở đây thì tốt rồi! Trái tim của ta vì sao lại không còn bình tĩnh?
Mượn hào quang có thể nhìn thấy khuôn mặt tuyết lệ của Liễu Nhược Hi tràn đầy buồn bã.
- Thùng thùng!
Chợt tiếng gõ cửa rất nhỏ phá vỡ trầm tư, Liễu Nhược Hi lấy lại tinh thần, đứng lên.
Nguyệt mi nhíu chặt, một luồng hàn ý xông lên trên đầu, trong tay Liễu Nhược Hi nguyên khí đề thăng, Thánh vương khí hào hùng phá vỡ không khí, ngang nhiên chỉ ra ngoài cửa phòng.
- Người nào!
Liễu Nhược Hi khẽ kêu lên!
Ngoài cửa rõ ràng run lên, khí tức ba động, không nghĩ Liễu Nhược Hi sẽ có phản ứng kịch liệt như vậy, thanh âm nhát gan từ phòng ngoài truyền tới.
- Cửu... Cửu Thánh nữ, một vị công tử nói muốn gặp ngài! Tối nay cần phải gặp!
Liễu Nhược Hi tự cảm thấy có chút thất thố, trầm ngâm một lát, trong tay nguyên khí lay động.
Trong nháy mắt, Liễu Nhược Hi lấy lại tư thế oai hùng, xinh đẹp tuyệt trần, bỗng nhiên bị quấy rầy trong lúc suy nghĩ, thanh âm của Liễu Nhược Hi mang chút giận dỗi.
- Vị công tử nào? Ngươi là người của tông môn nào?
Qua mấy giây, nha hoàn ngoài cửa nhẹ nhàng nói:
- Nô tỳ là người của Phục Yêu Tông, thay một vị công tử truyền lời! Hắn nói tối nay nhất định phải gặp Cửu Thánh nữ! Nếu không…!
- Nếu không cái gì?
Liễu Nhược Hi sóng mắt dồn dập, lạnh lùng nói.
Phảng phất như lấy được dũng khí cực đại, nha hoàn thấp giọng nói:
- Nếu không, hắn nhất định đạp bằng Thánh Sơn, giết Đại Thánh tử, lại giết Tuyết Hồng Lâu!
- Phụt!
Nhất thời, vẻ mặt nghiêm túc của Liễu Nhược Hi chuyển hóa thành nụ cười yên nhiên.
Những lời cực kỳ cuồng vọng này ngoài Tô Dật còn có thể là ai nói, thoáng cái trái tim bất ôn của Liễu Nhược Hi như bình ổn trở lại.
Chân mày cũng hòa hoãn không ít, thanh âm nhu hòa nói về phía ngoài cửa.
- Được rồi, ta biết rồi, hắn nói hắn ở đâu?
Nha hoàn ngoài cửa trầm giọng nói:
- Công tử nói, hắn sẽ ở chỗ xếp hàng lúc trước chờ ngươi!
Liễu Nhược Hi gật đầu, lập tức nhìn vào chiếc gương đồng trên bàn, kiểm tra lại dung mạo, ánh mắt nhảy lên, mâu quang lưu chuyển.
Nhanh chóng đẩy cửa phòng, lao về nơi xa.
Ánh trăng bao la, quang mang sáng ngời phảng phất như phủ lên rừng núi một tầng mây mù nhàn nhạt.
Núi rừng cuồn cuộn, giống như cự thú phủ phục thủ vệ tông môn ngàn năm, thanh thế khiếp người.
Ánh trăng loang lổ rải trên mặt đất, chiếu xạ một đạo thân ảnh thanh sắc trong rừng.
Đôi mắt sáng ngời quét nhìn qua lại trong rừng, không muốn bỏ qua bất cứ góc khuất nào trong đêm.
- Ầm!
Trong bóng tối yên tĩnh, một đoàn hỏa mang lóng lánh, tựa như tinh linh mờ mịt nhảy múa trên không trung.
Thân ảnh lửa đỏ nhẹ nhàng điểm lên mặt đất, Tô Dật ném cành cỏ dại trong miệng đi, nhẹ nhàng xoay mình xuống mặt đất.
- Tới rồi?
Tô Dật nhẹ nhàng vỗ lên vai trái Liễu Nhược Hi, nhanh chóng vọt đến bên phải.
Vẻ mặt Liễu Nhược Hi mang chút cáu giận, nhưng vẫn không giấu được sự mừng rỡ, nghe thanh âm của Tô Dật, Liễu Nhược Hi bất giác nở nụ cười.
Gió đêm êm ái, tựa như thủ phật ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Liễu Nhược Hi, mái tóc tung bay, đón ánh trăng trông rất đẹp mắt.
- Cái này cho ngươi!
Tô Dật nhanh chóng lắc đầu, hút mình ra khỏi tình cảnh tuyệt mỹ.
Liễu Nhược Hi mở túi không gian, nhất thời tròng mắt phát ra vẻ kinh hãi, kinh sợ tuyệt mỹ.