← Quay lại trang sách

Chương 1847

Mở túi không gian, vẻ mặt Liễu Nhược Hi ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ Tô Dật lại đưa gần một nửa bảo vật trong Huyễn Ma Thần Lâu cho mình.

Gãi gãi đầu, Tô Dật đưa mắt nhìn ánh trăng, quang ảnh tuyết trắng, Liễu Nhược Hi giương mắt liền có thể trông thấy bóng lưng rộng lớn của Tô Dật.

- Trận thứ hai sắp tới, những thứ này hẳn ngươi cũng có lúc cần đến!

Bên trong đặt chỉnh tề hai viên đan dược Địa phẩm cao cấp, bốn viên yêu đan Yêu Tông cảnh, khôi giáp trọng bảo, song câu thánh khí, còn có hai hộp nguyên thạch.

Tay nắm lấy túi không gian, Liễu Nhược Hi cười nhạt một tiếng, thấp giọng nói:

- Ngươi liều mạng lấy những thứ này, cuối cùng lại đưa cho ta?

Tô Dật lấy lại thần trí, đôi mắt rạng rỡ, lời nói trêu chọc trong nháy mắt đâm trúng nội tâm Liễu Nhược Hi.

- So với liều mạng tương bồi của ngươi, những thứ này đều không đáng nhắc đến!

Gương mặt Liễu Nhược Hi thoáng ửng đỏ, nhẹ gắt, thấp giọng nói:

- Nói vậy sư tôn ngươi cũng là bị miệng lưỡi trơn tru của ngươi hấp dẫn! Ngươi thật là biết làm vui lòng phụ nữ!

Nói xong, Liễu Nhược Hi xoay người sang chỗ khác, chậm rãi bước đi thong thả đến trước thềm đá, quẳng một mảnh đá vụn quay tròn xuống núi.

Tròng mắt lưu chuyển, tựa hồ trong lòng đang có chuyện suy nghĩ.

- Vị sư phụ của ngươi trời sinh xinh đẹp tuyệt mỹ, nhưng ta biết nàng thật tâm đối đãi với ngươi, ta quen biết với ngươi từ nhỏ, cuối cùng vẫn lượn một phần cong lớn như vậy, so ra, ta đối với ngươi, sợ rằng còn kém xa nàng!

Liễu Nhược Hi vân vê chéo áo, thoáng hiện ra vẻ mặt buồn bã.

- Ngươi chính là ngươi, sư phụ có chỗ tốt của sư phụ, ta đồng dạng thừa nhận tình cảm của ngươi!

Tô Dật cười nói.

Ánh mắt Liễu Nhược Hi có chút mất tự nhiên, thấp giọng nói:

- Ngươi chính là tham lam! Dù sao sau này cũng không gặp mặt! Nếu ngươi có người bên cạnh, ta sẽ thấy chua xót, nhưng nếu là thần tiên mỹ nhân như vậy, ta cũng yên tâm!

Trong khi đang suy nghĩ, sau lưng Liễu Nhược Hi tựa hồ bị một khối da thịt cường tráng dính sát vào, đôi tay mạnh mẽ có lực ôm chặt lấy Liễu Nhược Hi.

- Ngươi... Ngươi làm gì vậy?

Lồng ngực Liễu Nhược Hi kịch liệt phập phồng, bóng đêm liêu nhân, chiếu rọi khuôn mặt đỏ bừng của Liễu Nhược Hi, giống như đóa hoa đón xuân, hết sức kiều diễm, lay động lòng người.

- Xoẹt!

Hai tay Tô Dật nắm chặt bàn tay Liễu Nhược Hi, đồng thời đặt xuống bụng, một cổ năng lượng cực kỳ ôn hòa theo lỗ chân lông tiến vào.

- Đừng nói nữa!

Tô Dật trầm giọng nói.

Dòng nguyên khí ôn trơn nhu hòa chạy thẳng vào khí hải, Liễu Nhược Hi nhất thời kêu lên một tiếng “ưm rất nhỏ, khuôn mặt hờn dỗi dần dần hòa hoãn, nhắm hai mắt lại, tai nghe tiếng ve kêu chim hót, yêu thú chập chùng.

Theo thời gian trôi qua, hai người giống như dừng lại.

Tô Dật đặt đầu lên bả vai Liễu Nhược Hi, mùi thơm thiếu nữ tuyệt luân truyền vào hơi thở.

Tranh ti ôn nhuận trơn nhẵn giống như tơ lụa, hiện lên vẻ sáng bóng, dần dần vậy thanh tĩnh thần, hưởng thụ ôn nhu chốc lát này.

- Không tệ! Toàn bộ năng lượng linh dịch của ngươi đã được luyện hóa, bị thương cũng không đáng ngại!

Nhắm mắt lại, lời nói nhu hòa của Tô Dật tùy ý gãi lên lỗ tai Liễu Nhược Hi.

Liễu Nhược Hi hít một hơi, nguyệt mi khẽ mở ra cũng bị hành động mập mờ này khiến cho tâm thần bất ổn, thở hổn hển nói.

- À, sau khi trở về Thánh Tôn đã giúp ta trị liệu đả thương!

Liễu Nhược Hi nũng nịu ôn nhu.

Lập tức, ánh mắt Tô Dật như điện mang thoáng chốc mở ra, khóe miệng mỉm cười nói:

- Lão thái bà coi như đã làm một chuyện tốt!

Giọng nói của Liễu Nhược Hi giống như đang nói mê, than nhẹ một tiếng nói:

- Thánh Tôn coi như là bà con xa của ta, sau này không nên nói như vậy!

Tô Dật thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu, Liễu Nhược Hi nói:

- Đúng rồi, khi Thánh Tôn đang giúp ta chữa thương, còn hỏi nguyên khí cổ quái trong cơ thể ta là cái gì!

- Ngươi nói thế nào?

Tô Dật cười nói, giữa hai người không lưu một khe hở, nhưng Liễu Nhược Hi cũng đã thích ứng với sự gần gũi như vậy.

Vội vàng bối rối, Liễu Nhược Hi ngượng ngùng cười nói:

- Dĩ nhiên không nói là nguyên do của ngươi rồi!

Tô Dật vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng lại lộp bộp, chẳng lẽ Thánh Tôn đã phát hiện ra nguyên nhân của ý vận này?

Người có thể tiếp xúc với Liễu Nhược Hi chỉ có mình, không biết Thánh Tôn sẽ có suy nghĩ như thế nào?

- Thánh Tôn thật ra đã sớm mặc kệ chuyện của Thánh Sơn rồi, nhiều năm qua, ta ở Thánh Sơn chỉ biết bế quan tu luyện ở Cửu Thánh phong, hiện giờ Thánh Sơn đã sớm không giống như ban đầu rồi!

Liễu Nhược Hi nhìn tinh quang nơi xa, thấp giọng nói với Tô Dật những gì mình biết về Thánh Sơn.

Hiện tại Thánh Sơn chia làm các phái của Úy Trì Trường Phong, Thái thượng trưởng lão và Thánh Tôn, Úy Trì Trường Phong cấp tiến lỗ mãng, nhưng Thánh Tôn trì trệ không tiến, vẫn hành động chậm chạp.

Kể từ khi Thánh Tôn mang Tuyết Hồng Lâu trở về, nội bộ Thánh Sơn lại càng nước lửa gắn bó, Liễu Nhược Hi và Tuyết Hồng Lâu đều mỏng danh lợi, dĩ nhiên cùng phái với Thánh Tôn.

Còn Úy Trì Trường Phong vẫn cảm thấy mình mới là tương lai của Thánh Sơn.

Vì vậy rất nhiều chuyện, có Thái thượng trưởng lão và cường giả ủng hộ, lại càng không kiêng sợ.

- Ta biết Thánh Tôn chẳng qua lười quản mà thôi, nếu không cũng sẽ không để Úy Trì Trường Phong càn rỡ như vậy!

Liễu Nhược Hi khẽ thở dài.

Liễu Nhược Hi nói điều này ý tứ cũng muốn để Tô Dật bớt hận Thánh Sơn đi một chút.

Tô Dật cũng không muốn mặc kệ ý tốt của Liễu Nhược Hi, nhưng Úy Trì Trường Phong và Thánh Hỏa nhất định phải chết!

Tất cả những gì bọn hắn ra tay với Bá Vương tông và Man thành, có người vẫn ghi nhớ, Tô Dật cũng sẽ trả lại gấp mười lần.

Đây là nghịch lân Tô Dật tuyệt đối không thể xúc phạm, không riêng gì Thánh Sơn, Long gia cũng thế!

- Vậy Tuyết Hồng Lâu là tình huống thế nào? Hắn và Úy Trì Trường Phong cũng không đúng đường?

Liễu Nhược Hi khẽ nghiêng đầu, nhớ lại tình huống năm đó.

Mình tiến vào Thánh Sơn muộn hơn Tuyết Hồng Lâu hơn mười năm, trong mười năm đó, Tuyết Hồng Lâu vẫn được Thánh Tôn mang theo bên cạnh, xem như người thân thiết.

Không được bất luận kẻ nào tiếp xúc, cũng không cho bất kỳ kẻ nào dạy hắn, rất kỳ quái chính là, Thánh Tôn cũng không dạy, mà kêu Tuyết Hồng Lâu một mình ở Thánh Vũ đường của Thánh Sơn nghiên cứu.

Trong lòng Tô Dật không khỏi có chút kỳ quái, đồng thời thầm kinh hãi, dựa vào ngộ tính và hiểu biết của mình trở thành Ngũ Thánh tử của Thánh Sơn, thực lực siêu quần?

Đồng dạng không có sư tôn vỡ lòng chỉ đạo, nhưng Tô Dật có không gian thần bí và Hỗn Nguyên Chí Tôn Công.

- Nói như vậy, tiểu tử Tuyết Hồng Lâu quả nhiên là long phượng hiếm có!

Trong lòng Tô Dật cả kinh.

Khó có thể tưởng tượng, nếu như Tuyết Hồng Lâu có Thánh Sơn cẩn thận bồi dưỡng, sẽ đạ tới t một trình độ kinh khủng như thế nào!

Nhớ tới thái độ của Tuyết Hồng Lâu đối với Úy Trì Trường Phong và mình, cũng có thể nhìn ra sự cao ngạo trong lòng hắn cao đến đáng sợ!

- Ta cũng nghe người khác nói, khi Ngũ Thánh tử được Thánh Tôn ôm trở lại, người đầy máu, nhưng không ầm ĩ không gây chuyện, hết sức kỳ lạ!

Trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, Tô Dật cũng nở nụ cười nói:

- Tên kia tính cách từ nhỏ đã đáng ghét như vậy! Như một tên đầu đất.

Khi nói chuyện, Tô Dật để tay Liễu Nhược Hi xuống, hai tay ôm thật chặt Liễu Nhược Hi vào trong lòng.

- Nói xong chuyện của bọn họ rồi, giờ nói đến chuyện của chúng ta!

- Chúng ta?

Liễu Nhược Hi nhẹ giọng hỏi.

Tô Dật thử dò xét hỏi:

- Ngươi vừa nói là gặp mặt cuối cùng?

Liễu Nhược Hi hơi do dự, đôi môi đỏ mọng giống như rỉ máu, nói:

- Lúc trước ta cũng đã nói, chúng ta không nên...

Không đợi Liễu Nhược Hi nói xong, hai tay Tô Dật kéo cằm nàng đến gần, khuôn mặt xinh đẹp thẹn thùng tựa như anh đào, mũi ngọc khẽ động, thân thể đột nhiên run lên.