← Quay lại trang sách

Chương 1855

Bỗng dưng, nhìn dáng dấp lấy lòng của hai người, trong lòng Tô Dật cuộn trào ra một cỗ cảm giác ớn lạnh.

- Hai người này thật sự là chuyện tình gì cũng làm được!

Xích Phi Hồng cũng lắc đầu, thổn thức không thôi, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ và bất đắc dĩ.

Đường đường là thế lực đỉnh cấp mà ở trước mặt tuyệt đối lại giống như chó xù, sợ rằng ở trước mặt Long gia cũng giống vậy đi!

Tô Dật cười nhạt trong lòng, cháu trai đã đưa tới cửa, nào có đạo lý không thu?

Tô Dật từ từ đi về phía hai người, tỏ vẻ yêu mến giống như cháu trai, trong miệng run rẩy nói ra:

- Được! Cháu ngoan, Trác nhi, Tuyệt Hổ mau đứng lên đi!

Trong lòng nín nhịn cảm giác buồn cười sắp bung ra, giả vờ điềm tĩnh, trong lòng Xích Phi Hồng và Thiết Hồn Mạch đồng thời run lên, tràn đầy ngạc nhiên.

Tiểu tử này đùa giỡn như là một diễn viên vậy!

Thượng Quan Tuyệt Hổ vui vẻ, nói:

-... Ngài là gia gia Trác nhi, vậy ngài cũng chính là phụ thân ta!

Trong lòng Tô Dật nghẹt thở đến mức như một nắm bùn, da mặt hai cha con này dày, quả thật làm thay đổi nhận thức của chính mình.

- Được! Không nghĩ tới sinh thời, ta vẫn có thể gặp được con cháu tốt như vậy!

Thượng Quan Thần Trác kích động không thôi, qua lại ở trước mặt Tô Dật, ân cần hỏi han.

Trong lòng đối với vị chí tôn độc đạo Thượng Quan Tuyệt Hổ tự thân mời về, càng không có chút hoài nghi nào.

Ngược lại càng có nhiều mơ tưởng hơn đối với trận thứ hai, đó là báo thù tên hỗn đản suýt chút nữa đánh mình thành mảnh vụn kia.

- Đúng rồi, Trác nhi, đến cùng thì ngươi bị người nào đánh trọng thương như vậy?

Tô Dật cố ý hỏi.

Thượng Quan Thần Trác hơi chút vướng víu, giọng nói áp úng, sau đó ngồi xuống, ánh mắt ngoan lệ nói ra:

- Gia gia, một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, tôn nhi bị lừa, nếu để cho con gặp lại hắn, con nhất định làm cho hắn có đi mà không có về! Chết không có chỗ chôn!

Tô Dật nhìn dáng dấp Thượng Quan Thần Trác, trong lòng càng sinh ra hàn ý.

Tà tâm không thay đổi, thế nhưng trên khuôn mặt vẫn không có chút rung động nào như trước, thấp giọng nói rằng:

- Tôn nhi, gia gia đi gấp, nên không có bảo bối gì giúp ngươi! Cái tiểu thần phong này liền cho ngươi đi!

Tô Dật từ trong lòng móc ra pháp khí lúc đầu luyện hóa ở Thiên Trường giao cho Thượng Quan Thần Trác, Thượng Quan Thần Trác cẩn thận từng li từng tí cất nó đi giống như bảo vật vậy.

- Vậy ta đi về trước đây!

Tô Dật xua tay, trong lòng thoả mãn.

Hắn vốn không muốn đưa Xích Hỏa Tiểu Thần Phong cho Thượng Quan Thần Trác, nhưng nhìn bộ dáng này của Thượng Quan Thần Trác, chắc chắn vì trận thứ hai mà làm xong ngàn vạn chuẩn bị, nên hắn không thể làm gì khác hơn là để lại cho mình thêm một đòn bí mật.

Nếu không ăn thua gì, có một lá bài trước lót đường cho mình, chính mình cũng có thể đi xa hơn!

- Phụ thân!

- Gia gia, nếu không để cho người Thần Hổ môn đưa tiễn người, U Châu lớn như vậy, không biết đến khi nào mới gặp mặt!

Tự nhiên Tô Dật không thể bại lộ, thấp giọng than một tiếng, làm ra bộ dạng tiếc hận, không để cho hai người đưa tiễn.

Thời điểm cửa lớn đóng lại, sau khi cảm giác không có ai theo dõi.

Mới hướng về phương xa chạy như bay, cuối cùng trở lại mật thất tu luyện của Phục Yêu Tông.

- Cha, rốt cục cũng có thể báo thù!

Thượng Quan Thần Trác nhìn bóng lưng Tô Dật rời đi, hai tròng mắt đằng đằng sát ý!

- Bạch!

Thay đổi dáng dấp nịnh nọt, hai mắt Thượng Quan Tuyệt Hổ trầm xuống, giống như một con cự hổ chuẩn bị vồ mồi, tức giận nói.

- Trở về! Tô Dật và Bá Vương tông, một cái cũng không buông tha!

Sau khi trở lại mật thất tu luyện, Tô Dật ngưng thần, rơi vào tu luyện.

Có thể nói thu hoạch ba ngày này quá kinh người, quá trình trở về mật thất tu luyện, Tô Dật còn đi đến Linh Bảo Các một chuyến.

Nếu như kế hoạch lần này không có Linh Bảo Các bố trí suốt đêm, chỉ sợ cũng khó có thể thành hình.

Bây giờ ký kết Sinh Tử Minh Ước cùng Thiên Lan Hải Thành, tự nhiên Linh Bảo Các có lý do cùng nghĩa vụ trợ giúp Tô Dật tiến nhập trận thứ ba.

Cho nên, chỉ cần Tô Dật ở trận thứ ba trợ giúp Thiên Lan Hải Thành, một cái nhân tình nho nhỏ như vậy thuận tay liền trả lại.

- Nhìn một trăm lục tinh Nguyên Thạch tinh hạp trĩu nặng, có cảm giác gì?

Tô Dật dương dương đắc ý hỏi.

- Thoải mái! Tiểu tử ngươi, làm ăn bên ngoài thật tốt, may mà ngươi không có đánh chủ ý tới Linh Bảo Các, nếu không toàn bộ Sáu Lục Ba Châu Nhất Hải đều bị ngươi làm thịt!

Tô Dật nghĩ lại, cái này cũng là một ý định không tồi, thế nhưng hiện tại không phải là chú ý trọng điểm.

Tô Dật bắt đầu ngồi trên một phiến đá đen tinh khiết trong bãi đá bắt đầu tu luyện.

Thời điểm chỉ còn dư lại nhiều nhất một ngày, Tô Dật quyết tâm luyện hóa toàn bộ yêu đan Yêu Hư Cảnh.

Còn yêu đan Yêu Tông kỳ, có thể tu luyện bao nhiêu liền tu luyện bấy nhiêu, Nguyên Thạch tinh hạp giữ lại về sau dùng, có thời gian sẽ giải quyết từng bước từng bước!

Chớp mắt một cái, năng lượng bàng bạc bao vây quanh thân Tô Dật, cả sảnh đường cổ lão trở nên cuồn cuộn, thời gian liền ở trong này không ngừng trôi qua.

Ngự Thiên Cung.

Một bộ trường bào màu xanh nhạt lẳng lặng mà đứng, tâm thần hướng về phía ngoài cửa sổ, kể từ khi biết tin tức về Đoan Mộc Kình Thiên.

Lông mày Đoan Mộc Tiểu Mạn không có chút nào giãn ra, tình cảnh này bị đám người Cổ Nhạc và Long Phá Sơn nhìn ở trong mắt, tất cả đều hơi nghi hoặc một chút.

- Rốt cuộc có tìm Tô Dật hay không tìm?

Long Phá Sơn gãi đầu một cái, những ngày này vẫn không có tin tức của Tô Dật.

Bên Phục Yêu Môn cũng không có bất cứ động tĩnh gì, thế lực khác đều đang tỉ mỉ trù bị trận thứ hai,

- Ta thấy không có việc gì, hai ngày này có thấy đám người Tây Vô Tình không?

Được Cổ Nhạc chỉ điểm như vậy, Long Phá Sơn dường như nghĩ đến cái gì, hơi hơi vuốt chòm râu trắng như tuyết một cái, thân thể to lớn chấn động rất nhỏ.

- Chẳng qua là ta đang lo lắng cung chủ, như vậy sầu tư, ta vẫn là lần đầu tiên thấy!

Trên tràn khuôn mặt hiền hòa của Cổ Nhạc tràn đầy vẻ ưu tư.

Hắn biết, nhất định là Đoan Mộc Tiểu Mạn đã nhận được tin tức gì đó của Tô Dật, mới u buồn như vậy.

- Cũng chỉ có tiểu tử Tô Dật kia mới có thể khuyên giải cung chủ, đám lão đầu tử chúng ta không cần ồn ào!

Long Phá Sơn cười nói.

Trong nháy mắt trên mặt Cổ Nhạc hiện ra tiếu ý, liếc mắt nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn thật sâu, thấp giọng than thở:

- Nếu như thật sự đến ngày kia! Cho dù lão phu có liều mạng cái mạng già này, cũng sẽ hộ tống Ngự Thiên Cung chu toàn!

Chỗ Phục Yêu Tông, Phạm Long Thiên Cung.

- Xuất hiện rồi sao?

Long Quảng khí định thần nhàn, quanh thân tràn đầy kim quang, khí phách hiên ngang, giống như thần uy hàng lâm nhìn kim long tường đồ trước người.

Bên trên long trảo tung bay, tựa như vật còn sống, khí thế phi phàm, mơ hồ mang theo dã tâm cùng hào hùng thống lĩnh thiên hạ!

- Vâng, con thấy hắn bị người Phục Yêu Môn dẫn đi!

- Ngươi thấy thế nào?

Long Quảng hơi có hứng thú, thấp giọng hỏi.

Long Thương khom người một cái, ánh mắt cũng ngạo mạn không ngớt, một loại kiệt ngạo tràn ngập trong mắt.

- Quản hắn có lai lịch gì, ở trước mặt ta chỉ là bụi bậm!

Long Quảng gật đầu, lập tức đè thấp thanh âm nói:

- Chờ ngươi tham gia Thiên Phong Bài Vị Chiến xong, vi phụ sẽ nói toàn bộ bí mật Thiên Man cho ngươi! Thương nhi, ngươi cũng đã trưởng thành, có một số việc ngươi nên biết, cũng chỉ có ngươi mới có thể làm được! Ngươi không những phải làm nhất tông chi chủ, càng phải làm thiên hạ chí tôn!

- Thiên hạ chí tôn!

Con ngươi Long Thương liên tục rung động, đối với thiên tài trong thế lực đỉnh cấp, chuyện này tuyệt đối có lực hấp dẫn khó có thể tưởng tượng!