Chương 1895
Tô Dật cười khan một tiếng, kỳ thực đây đều là lời Xích Phi Hồng nói.
Đứng ở bên trong không gian riêng biệt như này, Tô Dật cũng chỉ cảm giác được quy tắc không gian xung quanh khác xa nhau mà thôi.
- Thế gia có thể ở bên trong vết nứt không gian sáng tạo ra không gian độc lập, chẳng lẽ còn không thể làm ra đường hầm không gian hay sao?
Tô Dật kỳ quái nói.
Thần Đế Traile
Thanh âm nhẹ nhàng của Xích Phi Hồng lại truyền tới, bên trong còn mang theo sự rung động.
- Đường hầm không gian nối liền bên trong và bên ngoài đại lục, thế giới bên ngoài đại lục mênh mông vô ngần, đâu phải là thứ mà một cái Thiên Man đại lục nho nhỏ có thể so sánh được! Ngũ đại thế gia cũng không thể có loại thần thông này!
Xích Phi Hồng thật lâu không tự nói lại tiến vào trong không gian thần bí bắt đầu hồi phục.
Thiết Hồn Mạch vội ho một tiếng, thuận tiện nói thêm một câu:
- Chuyện này Tiểu Xích nói không sai, tiểu tử, ngươi chớ để cho cái thiên địa nho nhỏ cho này trói buộc!
Tự nhiên trong lòng Tô Dật có cách nghĩ riêng, hắn thuận theo gật đầu, cùng Mộ Dao đi lên một cái gò núi cao, nhìn một mảnh kiến trúc hùng vĩ vô biên dưới đáy!
Bên ngoài tường cao hơn mây, sân rộng nhà cao cửa rộng!
Mắt nhìn kiến trúc to lớn hùng cứ toàn bộ mặt đất bằng phẳng, trong lòng Tô Dật trào lên một cảm giác khiếp sợ.
Mỗi một tầng kiến trúc đều rất cao, ở phía dưới ánh trăng, tựa như một cái trụ tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Từ trên nhìn xuống, theo thứ tự là kim, bạch, hồng, ngân, lục, mỗi một tầng đều điêu khắc đồ án tuyệt đẹp, phân biệt đối ứng là long lân, phù vân, hỏa diễm, kiếm khí và sóng cuộn!
Khớp với thứ tự của ngũ đại thế gia, mắt Tô Dật sáng như đuốc, đột nhiên trong lòng có một cảm giác hào hùng sinh ra, nếu như không phải có Bách Anh Thần Tử ở đây, hắn thật sự muốn hét lên một tiếng thật to.
Hai người nhanh chóng xẹt qua một cái tàn ảnh ở trên không trung, bay đến trước mặt Bách Anh cung, năm cái bia đá trước người, cũng là ký hiệu của ngũ đại thế gia.
- Tuy nhìn từ bên ngoài có chút phân chia, nhưng bên trong Bách Anh cung đều sở hữu một trăm gian phòng, căn phòng của ngũ đại thế gia ở những phương hướng khác nhau! Ngươi tự lựa chọn đi!
Tô Dật trọt trọt Mộ Dao một cái, Mộ Dao quay lại nhìn hắn nói:
- Tại sao vừa rồi ngươi muốn ta chú ý?
- Sau khi rời khỏi Bách Anh cung ngươi nhất định phải nói với ta về lai lịch của Kim Bằng! Trước đó, không được tùy ý bại lộ.
Mộ Dao nhíu mày một cái, tuy không đến mức kiêng kỵ, nhưng mặt cũng tràn đầy nghi hoặc.
- Ầm ầm ầm!
Quanh thân Tô Dật nổi lên long văn nhàn nhạt, Nguyên Dương Thiên Long Cốt mang theo một đạo khí tức Kim Bằng nhàn nhạt nhanh chóng bay ra, kim quang bắt đầu khởi động, trên mặt Tô Dật xẹt qua một tia nghiêm túc.
Mộ Dao lập tức gật đầu, xem ra Tô Dật đã biết bí mật Đại Bằng Kim Châu, nàng nhất thời nói.
- Ta biết! Ngươi đi đâu vậy?
Tô Dật chỉ chỉ vào tấm bia đá của Vạn Đạo Kiếm Minh ở trên tầng hai mốt, nói.
- Tô trưởng lão bảo ta đi vào, tất nhiên sẽ phải có thu hoạch! Ta đi nơi đó!
Mộ Dao sờ cằm một chút, đi tới trước mặt bia đá long lân như một cơn gió, nhẹ giọng nói.
- Nơi này có một gian hai mươi hai, ta vào đây vậy!
Dứt lời, hai người đồng thời vận chuyển nguyên khí, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công nhanh chóng vận chuyển, Tô Dật đưa bàn tay nhẹ nhàng đặt ở bên trên bia đá, trong nháy mắt một cái kiếm khí như linh vật bay ra.
Kiếm khí lạnh thấu xương cắt ngang trường không, nhanh chóng di động, rồi trực tiếp rưới vào trong mi tâm Tô Dật, cùng lúc đó, sóng biển càn quét, một loại cảm giác vô biên, hùng hồn vô tận quấn quanh thân thể Mộ Dao.
- Ầm ầm!
Chỉ nghe một đạo âm thanh muộn hưởng vang lên, thân thể hai người nhanh chóng thu nhỏ lại, biến hình, theo kiếm khí cùng sóng cuộn tiến vào bên trong bia đá.
Hai tòa thạch bi đồng thời tản mát ra ánh sáng tuyệt trần, sau đó lại trực tiếp biến mất, như chưa hề có chuyện gì.
(thạch bi: bia đá)
Trải qua hai lần xuyên toa, Tô Dật có thể cảm giác được vị trí của mình ở bên trong không gian biến hóa lần thứ hai, Tô Dật hỏi Xích Phi Hồng.
- Ngũ đại thế gia, không thể đồng thời ở trong một cung điện! Cho nên, ngũ đại thế gia đều ở trong không gian phụ cận tông môn mình mở ra khu vực, phân cách thành một trăm khu vực, sau đó mới lấy vô thượng đại năng cấu kết lại.
Tô Dật lần thứ hai ở trong hốt hoảng mở hai mắt ra, trước mắt là một cửa đá to lớn.
- Ong ong!
Lần đầu tiên Tô Dật cảm giác được không gian trong túi đựng đồ có thanh âm dị vật lay động, thuận tay liền rút ra!
Kiếm mang rực rỡ, trên không trung xẹt qua một đường vòng cung to lớn, cự nhận nặng nề chém ở bên trên cửa đá, huyết quang tràn ngập, kiếm mang thao thiên, trong mơ hồ có thể thấy trước người liên tiếp xuất hiện hỏa tinh!
Hóa ra thứ đang dục động lại là Huyết Ma Sát Thần Kiếm trong tay mình, toàn thân nó lóe lên huyết văn lộng lẫy kì dị, trong nháy mắt huyết tinh chi khí như ẩn như hiện phủ kín toàn bộ cửa đá!
Huyết Ma Sát Thần Kiếm ra sức cắm ở bên trên khe đá dưới chân, quang mang tràn đầy động, kiếm thể nổ vang, giống như một con dã thú nhìn chằm chằm vào phòng đá sau lưng!
- Chẳng lẽ phía sau có cái gì?
Tô Dật ngạc nhiên nói, từ khi Huyết Ma Sát Thần Kiếm có linh tính, liền không có quá nhiều phản ứng.
Tô Dật không khỏi mừng rỡ, miệng quát lớn một tiếng, trong tay cầm Huyết Ma Sát Thần Kiếm, thân hình vọt tới trước mặt cửa đá tựa như tia chớp.
Cửa đá xưa cũ dường như xuyên qua vạn cổ thời không, lặng yên đứng ở trước người, Tô Dật mang đỉnh đầu Sát Thần Kiếm hướng xuống, nặng nề đánh ra một kích.
Nhiệt huyết nóng bỏng trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển lên, nguyên khí từ bên trong Thái Hư Thần Hải phi nhanh mà ra, tựa như vạn mã bôn đằng, tất cả kình đạo đều tụ tập vào một điểm!
Sát ý tràn ngập quanh thân, thần mang màu trắng chảy ra lần thứ hai, cả người Tô Dật nhanh chóng trở nên căng thẳng, bỗng nhiên mũi kiếm đụng vào cửa đá!
- Ầm!
Chỉ nghe thấy một tiếng động nặng nề vang lên, bên trên khoảng không bụi đất mù mịt, ý vị cổ xưa theo kình phong càn quét, cửa đá khổng lồ truyền ra một tiếng cọt kẹt, sau đó hướng hai bên mở ra!
- Mở!
Tô Dật thở phào một hơi, trong mắt nở rộ tinh mang, trong nháy mắt vẻ tươi cười nơi khóe miệng bị kiếm khí sắc bén phi nhanh ra làm ngưng đọng lại.
Kiếm khí vô song, bay lượn bên trong không gian âm u, có từng đạo kiếm khí mà mắt trần có thể thấy tràn ra.
Lướt qua thân thể Tô Dật, lập tức tạo thành một vết máu, huyết châu rơi vào mặt đất.
- Kiếm khí thật mạnh!
Ánh mắt Tô Dật tuôn ra một tia kinh hãi!
- Hô hô hô!
Vô số kiếm khí phá không bay đến, áp bách không khí bộc phát ra âm thanh nức nở.
Đột nhiên, Tô Dật đạp chân phải về sau, cả người tràn ngập hỏa quang, giống như một đạo hỏa đoàn, cầm Huyết Ma Sát Thần Kiếm như cái khiên che ở trước người.
- Leng keng!
- Xoẹt!
Âm thanh kim loại va chạm xuyên thấu không khí, đánh lên trên cửa đá, khe nứt lập tức tràn ngập, xuyên qua cửa đá, lộ ra vô số lỗ thủng đáng sợ!
- Kiếm khí ở đâu ra, thật là khủng khiếp!
Trong lòng Tô Dật hoảng hốt, dưới chân liên tục biến hóa, thân pháp cùng tốc độ đồng thời đạt tới tốc độ nhanh nhất.
Hào quang chói mắt, hai cánh sau lưng liên tục biến hóa trên không trung, sau nửa hơi thời gian, Tô Dật liền vọt tới trung tâm gian phòng số hai mốt.
Toàn bộ cung điện phong cách cổ xưa, khắp nơi đều tràn ngập kiếm khí lạnh thấu xương.
Thế nhưng Tô Dật phát hiện chỉ cần Huyết Ma Sát Thần Kiếm trong tay không chủ động tấn công, kiếm khí sắc bén ẩn giấu trong chỗ sâu cũng sẽ không oanh sát xuống.
Tô Dật nặng nề cắm Huyết Ma Sát Thần Kiếm ở trên đất, chau mày, trong nháy mắt toàn bộ tâm hồn đều bị thu hút.