Chương 1894
Tô Dật dùng hai tay nâng khuôn mặt như ngọc của Liễu Nhược Hi lên, bên trong ánh mắt mang theo vài phần si mê, mơ hồ giống như mộng cảnh.
Thanh âm mềm yếu từ bên trong yết hầu phát ra, một giây kế tiếp, thân thể mảnh mai như gió xuân muốn ngã vào bên trong cái ôm cứng rắn của Tô Dật.
Khóe mắt liếc nhìn Thánh Tôn ở sau lưng, con ngươi Tô Dật hiện ra vẻ nhu tình, nói nhỏ.
Thần Đế Trailer
- Nhược Hi, khi còn bé, ta đã ở trước mặt mọi người bắt nạt ngươi, hôm nay, lại trước mặt mọi người bắt nạt ngươi! Ngươi còn giận ta không!
Liễu Nhược Hi vô ý thức lắc đầu, nam tử ở trước mắt đúng là nam nhân mà mình ái mộ, từ nhỏ luyện võ, tâm tình tinh khiết vô ngân, nào biết tình cảm nhân gian.
Lúc này ở bên trong nhu tình như mật của Tô Dật, tâm thần Liễu Nhược Hi liền nâng nâng, như muốn ngã ra.
- Ta... Không ngại!
Ba chữ cuối cùng đã nhỏ như muỗi, nhiệt độ nóng hừng hực khiến cho Liễu Nhược Hi nhếch môi, đôi môi kiều diễm giống như hoa hồng nở rộ, tự dưng làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Có câu trả lời của Liễu Nhược Hi, đôi mắt Tô Dật hơi dao động, trong nháy mắt cất cao giọng nói.
- Chờ ta đến Thánh Sơn cưới ngươi!
Vừa dứt lời, Tô Dật mang ba bình linh dịch để vào bên trong ống tay áo Liễu Nhược Hi, cảm giác được có cái gì nhét vào, Liễu Nhược Hi nắm thật chặc bình thuốc.
Sau một khắc, tàn ảnh Tô Dật bay lên lần thứ hai rồi biến mất, kề vai đồng hành cùng Mộ Dao, đi về hướng vết nứt không gian!
Thân thể giao thoa, Tô Dật đi qua bên người Đoan Mộc Tiểu Mạn, cũng để lại một câu nói.
- Ngươi cũng là nữ nhân của ta!
Đôi môi non mềm của Đoan Mộc Tiểu Mạn hơi hơi nhếch lên, bộ ngực như ẩn như hiện phồng lên hạ xuống, trong đôi mắt đẹp che giấu vô số xuân ý, da thịt tuyết nộn như có một rặng mây đỏ, càng phát vẻ trong veo ngưng nhuận, miệng nhàn nhạt nói ra một chữ.
- Cút!
Tô Dật cười ha ha một tiếng, làm một cái mặt quỷ, rồi nhanh chóng bay về phía trước.
Chỉ là trong nháy mắt Tô Dật xoay người kia, không có ai chú ý tới, khóe miệng kiều mỹ của Đoan Mộc Tiểu Mạn hiện lên vẻ mỉm cười, nhìn bóng lưng đi xa, ánh mắt ngưng động, kéo Đoan Mộc Tiểu Mạn vào trong vô số hồi ức đã đi qua.
- Oa! Tô Dật quá ngầu đi! Dĩ nhiên ở dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người làm ra chuyện như vậy!
- Ta là đàn ông nhưng cũng cảm giác được Tô Dật thật là khí phách!
- Không những là ngự thiên thánh nữ, còn là cửu thánh nữ!
Ở trước khi Bách Anh Thần Tử tiến cung, rất nhiều vũ giả thất bại còn phải chịu đả kích như này, trong lòng mơ hồ cảm thấy đau đớn, vô luận là nam hay nữ trên khuôn mặt đều mang theo vẻ mất mát cùng cô đơn!
- Tô Dật...
Thấy Liễu Nhược Hi còn lâu cũng không thể hồi phục tâm thần, khóe miệng Thánh Tôn nhấc lên một nụ cười thần bí, hướng về phía Thánh Hỏa thấp giọng nói.
- Sau khi trở về, chuẩn bị đại điển!
Trong nháy mắt thân thể già nua của Thánh Hỏa trưởng lão khẽ động, ánh mắt mờ nhạt lướt qua một tia kinh hỉ, lập tức nói.
- Thánh Tôn quyết định?
Ánh mắt rơi vào trên người Bách Anh Thần Tử nối đuôi nhau mà vào hồi lâu, trong con ngươi thâm thúy của Thánh Tôn liên tục ba động, nhẹ nhàng gật đầu.
Cùng Mộ Dao đi đến phía trước Thiên Phong ngọc bích, có ánh sáng chói mắt chiếu rọi lên khuôn mặt hai người.
- Đi vào đi!
Mộ Dao liếc mắt nhìn Tô Dật, tràn đầy vẻ phức tạp, hàm răng hé ra như muốn nói gì đó.
Tô Dật dùng hai tay sờ cằm một cái, mày kiếm ngưng động, thân thể hơi khom về phía trước, điều tra nói.
- Do ta càng trở nên đẹp trai sao?
Mộ Dao lập tức liếc mắt một cái, bàn tay cách không vung lên, lắc đầu.
- Vẫn vô sỉ như vậy, tên xấu xa! vừa rồi Tô trưởng lão đã nói với ta, bảo ngươi đi vào Bách Anh cung, có thể đến cung thứ hai mươi mốt nhìn xem!
Khuôn mặt Tô Dật hơi hơi nghiêm chỉnh, hướng về phía Mộ Dao đã bước một nửa vào vết nứt không gian nói.
- Vì sao sư phụ ta không trực tiếp nói với ta?
- Sưu!
Trong nháy mắt nguyên khí phòng ngự quanh thân hai người vỡ nát, quy tắc không gian chảy ra từ chỗ Thiên Phong ngọc bích cắt nát thành mảnh nhỏ, thay đổi vị trí từng người đi vào.
Bên trong không gian đen thui, đều là vết nứt không gian, lúc này, một đôi tay gắt gao nắm chặt Tô Dật.
Bàn tay nho nhỏ mềm mại như ngọc, nắm lên rất có cảm xúc, Tô Dật biết đây là hai tay Mộ Dao.
- Vừa rồi ngươi bận đi ve vãn, làm sao Tô trưởng lão có thể không biết xấu hổ đi tìm ngươi?
Âm thanh bay bổng mang theo vẻ hờn giỗi của Mộ Dao bay ngược về, cương phong lạnh thấu xương ở xung quanh thổi qua khiến da thịt nhanh chóng nhăn nheo lại, Tô Dật thực sự không thể mở mắt.
Hắn đơn giản không trả lời, nắm chặt bàn tay Mộ Dao hơn, tay trái vỗ nhè nhẹ xuống.
- Lưu manh!
Mộ Dao nhỏ giọng quát một tiếng, nhưng đã quen với bàn tay Tô Dật.
Bên trong vết nứt không gian to như vậy, sấm chớp ầm ầm, uy áp tựa như một tên cự nhân, phá hủy hết thảy những gì vô tình tiến vào.
Một đoạn thời gian trôi qua, bàn chân Tô Dật và Mộ Dao giống như giẫm ở trên mặt đất, cuồng phong không ngừng thổi qua bên tai cũng dần dần biến mất.
Thời điểm mở mắt ra lần thứ hai, Tô Dật đứng ở trước người Mộ Dao, thân thể bé nhỏ trải qua cuồng phong thanh tẩy, khiến nguyên khí trở nên hỗn loạn, vừa hạ chân một cái liền lảo đảo ngã vào trong lòng Tô Dật.
Đầu váng mắt hoa, thẳng đến khi tập thành thói quen, Mộ Dao mới khôi phục huyết sắc.
Có thể lấy Nguyên Hư kỳ cửu trọng vượt qua vết nứt không gian, còn có thể nhanh chóng hồi phục lại được như vậy, trong lòng Tô Dật không khỏi cảm thán.
Kim Bằng truyền thừa, quả nhiên bất phàm!
Lão Long và Phượng Hoàng vẫn không sánh bằng Kim Bằng, Tô Dật cười khổ lắc đầu, trong lòng có thân thể mềm mại của Mộ Dao, khiến Tô Dật không được tự nhiên, một cỗ cảm giác nóng hừng hực từ bụng nhảy dựng lên.
- Chúng ta đến rồi, Mộ Dao.
Tô Dật cẩn thận từng li từng tý vỗ bả vai Mộ Dao.
Tóc đen rối loạn giống như từ trong giấc mộng tỉnh lại, gương mặt béo mập lộ ra một cỗ mỹ cảm thành thục, lo sợ không yên mở hai mắt ra.
Cánh tay mảnh khảnh của Mộ Dao tùy ý xẹt qua trước trán, trong nháy mắt vén gọn mấy sợi tóc đen.
- Lưu manh!
Mộ Dao khẽ gắt một câu, tránh thoát khỏi cái ôm, nhưng không có quá kích động như bình thường!
- Ta!
Tô Dật lắc đầu, tự nhận không may.
Theo Mộ Dao đứng dậy, Tô Dật mới nhìn rõ toàn cảnh trước mắt, bùn đất khô ráo đã rạn nứt ra.
Lúc này đã là đêm khuya, mặt trăng to lớn chỗ xa như ở gần ngay trước mắt, khiến cả vùng bị phủ lên một lớp bụi màu trắng.
Bên trên hư không, có mấy đám mây mỏng như cánh ve nhẹ nhàng trôi đi, bốn phía là cánh đồng bát ngát đến kinh sợ, gần rìa núi là vô số ngọc vỡ.
Tô Dật và Mộ Dao là người cuối cùng tiến nhập Bách Anh cung, dưới ánh sáng trắng, là một tòa kiến trúc vô cùng lớn đứng vững trên núi.
Gió mát phất qua mang theo đầy bụi bặm, dường như rất lâu rồi không có người đến cái không gian này, Bách Anh cung tựa như một con cự thú ngủ đông nghìn năm, yên lặng ở trên bầu trời.
- Quy tắc không gian nơi đây có một chút kỳ quái!
Tô Dật nhẹ giọng nói.
- Trên thực tế các ngươi vẫn còn ở bên trong vết nứt không gian, nơi này là không gian ngũ đại thế gia cùng nhau mở ra.
Ánh mắt Tô Dật khẽ nhúc nhích, lặp lại lời nói của Xích Phi Hồng một lần!
Mộ Dao đang thăm dò ở một bên, quay đầu lại, trong ánh mắt tuôn ra một tia ngạc nhiên, nói:
- Ngươi cũng biết! Nguyên Hoàng kỳ có thể cảm ứng nhiều như vậy sao!