← Quay lại trang sách

Chương 1901

Tô Dật nhắm chặt hai mắt, ngồi thiền giống như tăng nhân khổ tu, toàn thân có kiếm quang rực rỡ chói lòa, kiếm ý ngập trời.

Huyết Ma Sát Thần Kiếm cắm thật sâu vào trong mặt đất phía xa đột nhiên bắn ra khỏi mặt đất, đập mặt xuống trước người Tô Dật.

Một người một kiếm được hai mươi mốt thanh thần kiếm xoay quanh, khí tức Nhị Thập Nhất Cung dâng trào tới mức cao nhất!

- Ong ong!

Sấm và gió chớp hiện, vang lên từng tiếng.

Lúc này, lỗ chân lông trên toàn thân Tô Dật đều đã mở rộng, tham lam hấp thu năng lượng thiên địa.

Tô Cuồng Ca không ngừng thán phục, lắc đầu xúc động khẽ nói.

- Ta ở mảnh đất này đã sáu mươi năm, lấy trời đất làm năm, lưu lại bóng dáng giống như người được Thiên Phong lựa chọn bảo vệ nơi đây, cũng mới tới Nguyên Hoàng cảnh bát trọng!

Nhớ lại sáu mươi năm mình ở đây, trong lòng Tô Cuồng Ca thầm thở dài. Lúc đó khi rời khỏi Thiên Phong, Tô Cuồng Ca cũng tiếp nhận lời mời của người được Thiên Phong lựa chọn trước đó, bảo vệ hai mươi mốt thanh kiếm khí ở đây!

Tuy là hình chiếu thân thể nhưng vẫn nâng cao cảnh giới tới tự trọng, nghĩ mình chắc hẳn đã trở thành vô địch trong thế hệ những người hai mươi tuổi.

Nếu để Tô Dật biết Tô Cuồng Ca với dáng vẻ già cả thật ra chỉ mới chưa đến mười bảy tuổi, không biết có càng cảm thấy Tô Cuồng Ca là một nhân vật nghịch thiên đến mức vô địch hay không?

Không ngờ sáu mươi năm sau, mở lại Thiên Phong, lại gặp được thiếu niên khiến người ta mừng rỡ kích động như vậy, tu vi Nguyên Hoàng lục trọng từ lâu đã vượt qua những người cùng cấp!

Lại ngay cả mình, cũng chỉ có thể cảm thấy không bằng...!

- Vù vù!

Năng lượng thiên địa giống như vòng xoáy không ngừng xoay tròn nhanh, năng lượng trong thần kiếm cũng theo sóng lực lượng dâng trào về phía trong cơ thể Tô Dật.

Hai tay Tô Dật kết ấn, ngồi trên chiếu giống như một hố đen lớn điên cuồng cắn nuốt năng lượng linh vận xoay quanh thân!

Bên trong tâm thần, Thái Hư Thần Hải cũng lấy tốc độ khủng khiếp hấp thu nguyên khí, tốc độ nguyên khí di chuyển nhanh chóng, khiến cho người ta xem cũng thấy đủ!

Không đến nửa khắc, bên trong kinh mạch rộng rãi có ánh sáng lấp lánh như ánh sao, tôn lên làn da của Tô Dật chẳng khác nào thần quang chiếu sáng.

Phía sau lưng hắn có ảo ảnh Thần Cầm trùng thiên, hơi thở hoang vắng tang thương tràn ngập trong khoảng không xung quanh, sấm chớp và gió mạnh cuồn cuộn lao tới, vang vọng cả Nhị Thập Nhất Cung!

Trên không trung có thần quang ngập trời, trong mắt Tô Cuồng Ca đột nhiên trông thấy Thần Cầm cao ngạo trên chín tầng trời, vỗ cánh, ngửa cổ hót vang.

Hắn quay lại nhìn thấy con kim long ngũ trảo với vảy rồng lấp lánh lao thẳng lên trời, từng hào quang thần kỳ bao quanh Tô Dật.

Tiếp theo, ảo ảnh phía sau Tô Dật không ngừng thay đổi, yêu khí trùng thiên, sau lưng hắn xuất hiện đủ loại ảo ảnh đại yêu thượng cổ đã sớm tuyệt chủng đều thể hiện ra uy thế khủng khiếp nhất.

Trong nháy mắt, tiếng thú gầm hét chấn động trời cao, Thần Cầm vô số!

- Rốt cuộc trong cơ thể thiếu niên này cất giấu điều gì?

Ánh mắt Tô Cuồng Ca chấn động, hai tay bất giác xoa cái cằm đỏ như máu của mình.

Hắn mới nhìn thấy cảnh tượng như vậy lần đầu, thấy những điều chưa hề thấy, lấy ra bất kỳ con vật nào trong đó cũng đủ để trở thành sát khí cuối cùng của võ giả.

Mà thiếu niên này lại có nhiều như vậy, từng ảo ảnh giống như vật còn sống xoay quanh trong khoảng không, Nhị Thập Nhất Cung hiện ra từng quầng ánh sáng lập lòe!

Vào lúc này, trên không trung, thần quang giao hòa, thần liên đan xen, yêu thú rít gào nằm rạp ở bên cạnh thần thú đã lâu không xuất thế, giống như trở lại thời đại thượng cổ vậy.

Phía xa có thú gào liên tục, tiếng ngâm kỳ lạ cổ xưa kỳ mơ hồ truyền đến, tự dưng cho người ta một loại trang nghiêm lạ thường.

Khi tất cả đều biến mất, có hơi trắng bay lên. Khi hào quang màu trắng xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Tô Dật, tất cả không trung đột nhiên giống như trời sụp đất nổ.

Áo bào xanh của Tô Dật đã bị khí tức cực lớn xé nát, hào quang mang theo từng thiên uy khủng khiếp, một lần nữa thu vào trong cơ thể của Tô Dật!

- Nhảy!

Một giọng nói trong trẻo vang lên ở trong huyết mạch của Tô Dật.

Lúc này đan điền khí hải đã trở lại bình tĩnh, tất cả kinh mạch máu thịt cũng lấy một trạng thái hoàn toàn mới xuất hiện ở trước mặt Tô Cuồng Ca.

Những vết thương do giao chiến cũng đã không còn tồn tại, một Huyền Linh Hỏa Dịch mới lại ngưng tụ, giống như mồi lửa do thiên thần ban cho, giữ lại ở trong đan điền và phát ra ánh sáng lấp lánh, đáng sợ!

Không biết qua bao lâu, hơi thở của Tô Cuồng Ca cũng dần dần ổn định, chỉ là cả cơ thể càng lúc càng mờ ảo, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

- Gào!

Theo thủ ấn cuối cùng của Tô Dật kết thúc, sóng lực khủng khiếp thổi bay khí tức quanh thân, những mảnh kiếm vỡ đầy đất hóa thành bụi bặm đồng loạt bị thổi bay lên trên không trung.

Tô Dật chậm rãi mở hai mắt ra, thế giới lập tức trở nên vô cùng sáng sủa, toàn thân có một cảm giác tự tại và thư thái nói không nên lời.

Dường như có sức lực nói không nên lời, trong lòng Tô Dật biết mình đã đạt đến Nguyên Hoàng cảnh thất trọng.

Bất luận là tốc độ nguyên khí vận chuyển hay mức độ thần thức bao trùm, đều có sự nâng cao trên diện rộng so với Nguyên Hoàng cảnh lục trọng.

- Cuối cùng cũng đạt tới Nguyên Hoàng cảnh thất trọng!

Trong lòng Tô Dật được cổ vũ lớn, những phiền muộn vì không thể vượt qua huyền quan thứ tư đều biến mất. Lần này, được sự giúp đỡ của Tô Cuồng Ca, mình tự nhiên đột phá thuận lợi.

Tô Dật cảm giác vị trí của Tô Cuồng Ca, lập tức hóa thành một tàn ảnh lao vọt tới trước và quỳ một chân xuống, không để ý tới những mảnh kiếm vỡ đầy đất.

- Đồ đệ Tô Dật ra mắt sư tôn!

Vẻ mặt Tô Dật nghiêm trọng, hoàn toàn không giống như nói đùa.

Tô Cuồng Ca trong ảo ảnh, lúc đầu lộ ra vẻ mặt nghi hoặc không hiểu, ngược lại trên gương mặt anh tuấn vẫn thoáng có chút vui mừng.

Tô Dật ngước mắt lên, cũng cười ngượng ngùng, trong lòng càng thêm khiếp sợ. Trước đây Tô Cuồng Ca là người cao ngạo kinh thế hãi tục, có thiên phú hơn cả mọi người, tài năng vô song, phiêu dật không dính bụi tràn!

Vừa nghĩ tới cực khổ phải chịu sau đó, kinh mạch bị hao tổn, gương mặt chợt thay đổi không ngừng, thân hình bị ảnh hưởng, đây cũng là chuyện Tô Dật nghĩ cũng không dám nghĩ.

Sợ rằng, Tô Cuồng Ca thậm chí còn muốn chết!

Tô Cuồng Ca cố nén kích động trong lòng, giọng nói có phần khô khốc:

- Không ngờ được sau sáu mươi năm ta lại có thể khiến cho đồ đệ của mình tiến vào Nhị Thập Nhất Cung, thật đúng là duyên phận!

Ảo ánh của Tô Cuồng Ca càng lúc càng suy yếu, hắn nói cho Tô Dật biết, mỗi người tham gia cuộc chiến tranh đoạt vị trí trong Thiên Phong đều có thể lựa chọn truyền thừa.

Hai mươi mốt thanh thần kiếm vừa nãy do hai mươi mốt viên Lưu Ảnh Thạch tạo thành, kết hợp với năng lượng thiên địa bên trong khe nứt không gian ở đây, có thể làm cho một chút linh hồn không bị khí vận ảnh hưởng, rời khỏi bản thể, tự mình nghĩ cách giữ lại đồ để truyền thừa cho đời kế tiếp.

Tô Dật không khỏi bừng tỉnh, hóa ra Tô Cuồng Ca sớm đã có dự đoán, đặc biệt bảo mình đi tới Nhị Thập Nhất Cung chính là vì nguyên nhân này!

- Trước đây, ta làm ra quyết định bảo vệ này chính là truyền Thiên Phong Kiếm Ý cho thanh niên Thiên Man thiên phú dị bẩm nhất, bây giờ người này còn là đồ đệ của ta, ta có thể nào không vui được!

Tô Dật nhíu mày. Thiên Phong Kiếm Ý, chẳng lẽ là võ học truyền thừa của Thiên Phong Vũ Các, tinh thần lập tức căng thẳng, lắng nghe lời Tô Cuồng Ca nói.

- Khi người kia truyền thừa cho ta có nói cho ta biết, Thiên Phong Kiếm Ý là võ đạo còn lại của Thiên Phong Vũ Các, ta tự biết mình ngu dốt, cả đời không thể khám phá được chút gì trong đó, lại tiếp nhận thỉnh cầu của người bảo vệ nơi đây đời trước, ở lại chỗ này tiếp tục trông coi! Hi vọng ta có thể truyền thừa tiếp qua các thế hệ, phát dương quang đại!

Người truyền cho Tô Cuồng Ca à? Ánh mắt Tô Dật nhất thời sáng lên, trầm giọng nói.

- Sư phụ, tiền bối truyền cho ngài là Đoan Mộc Kình Thiên sao?

Nhắc tới tên này, Tô Cuồng Ca trong ảo ảnh hình như cũng có chút kích động, nhìn Tô Dật với vẻ kỳ quái.