← Quay lại trang sách

Chương 1902

Hơn một trăm năm trước, cái tên Đoan Mộc Kình Thiên như sấm bên tai, vang vọng sáu lục địa ba châu một biển.

Nhưng từ trong miệng Tô Dật nói đến. Tô Cuồng Ca không khỏi cảm giác có chút kinh dị, ánh mắt chấn động, khẽ nói.

- Lẽ nào sau có ngươi từng gặp vị tiền bối kia à? Bây giờ hắn còn khỏe không?

Tô Dật trầm trọng lắc đầu. Bây giờ ký ức của Tô Cuồng Ca vẫn dừng lại ở sáu mươi năm trước. Khi đó, Đoan Mộc Kình Thiên vừa truyền Thiên Phong Kiếm Ý cho Tô Cuồng Ca.

Về phần sau đó, Đoan Mộc Kình Thiên bị người thế gia truy sát nhiều năm, dẫn tới tai nạn và rắc rối càng trở thành ác mộng bao phủ cả cuộc đời Tô Cuồng Ca. Việc này, Tô Cuồng Ca trẻ tuổi tất nhiên không thể nào biết được.

Sau đó Lưu Ảnh Thạch vỡ tan đầy đất, Tô Dật hiểu rõ sứ mạng truyền thừa của Tô Cuồng Ca sắp biến mất, trong lòng càng thêm chắc chắn, sẽ không nói chuyện xảy ra sau đó cho Tô Cuồng Ca gần biến mất biết.

Muốn cho trong lòng Tô Cuồng Ca vui sướng ân thù, Tô Dật cũng không muốn để cho Tô Cuồng Ca lúc này phải chịu chút không thoải mái nào.

Hắn lập tức lắc đầu, dứt khoát phủ nhận, trong ánh mắt hiện ra chút ảm đạm, trầm giọng nói.

- Ta chưa từng gặp qua Đoan Mộc tiền bối, chỉ nghe người ta nói tới uy danh của Kình Thiên mà thôi, sư phụ ngài có thiên phú dị bẩm, sư tôn chắc chắn cũng là tốt vô cùng!

Ánh mắt Tô Dật rơi vào trên khuôn mặt anh tuấn sắp biến mất của Tô Cuồng Ca, sau đó thấy Tô Cuồng Ca cười hào phóng, hàm răng trắng sáng như ánh sao lập lòe trong đêm, nói.

- Trước Thiên Phong, khi ta mười bốn tuổi đã đột phá Nguyên Hoàng tứ trọng, được Kình Thiên tiền bối coi trọng, bắt đầu tìm hiểu quy tắc chung của kiếm ý, trong vòng ba năm chỉ học được hai phần mười của nó, sau đó không có tiến triển gì nữa. Khi ta phát hiện ra biến hóa kỳ diễu giữa linh khí trời đất nơi đây và Lưu Ảnh Thạch, liền quyết định lấy Lưu Ảnh Chi Tượng, rót một tia ký ức linh hồn lưu giữ nơi đây, cất giữ kiếm ý ở đây, hi vọng có thể một ngày kia mượn Lưu Ảnh Chi tượng để hiểu thấu đáo huyền bí của kiếm ý!

Tô Cuồng Ca nói xong, trong lòng Tô Dật kinh ngạc. Hóa ra Tô Cuồng Ca trước mắt cũng chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi!

Không ngờ còn nhỏ hơn mình hai tuổi, tu vi lại đạt tới mức này. Sau khi hiểu thấu đáo kiếm ý, chẳng phải Tô Cuồng Ca có thể đi ngang thế gian, lại không sợ hãi nữa sao!

Trong lòng Tô Dật ngạc nhiên, giật mình nhìn chằm chằm vào sư tôn trẻ tuổi.

Cho dù để quy tắc chung lại vùng đất Lưu Ảnh, Tô Cuồng Ca bị thương nặng chỉ dựa vào thiên phú, đã vượt qua mọi người hơn mười năm, thiên phú như vậy sao có thể sử dụng hai chữ cao tuyệt để khái quát được chứ.

- Ngươi qua đây, bây giờ ta lại truyền thụ quy tắc chung của Thiên Phong Kiếm Ý cho ngươi! Kình Thiên tiền bối từng nói qua, hi vọng ta có thể lấy cái này để giải ra bí mật Thiên Man đại lục, ném thế gia xuống mặt đất, đẩy về phía bốn biển Bát Hoang! Những lời này, ta cũng tặng lại cho ngươi!

Tô Dật chăm chú nhìn Tô Cuồng Ca, thấy trong đôi mắt đó ẩn chứa hào quang sáng ngời chưa bao giờ thấy!

Hóa ra, trước đây ý của Tô Cuồng Ca là vượt ra ngoài, ngông nghênh vang vọng, trong lòng có trời đất rộng lớn vô bờ!

Trong lòng Tô Dật lập tức cảm giác đau nhó như bị kim đâm, mày kiếm nhíu chặt, hơi cúi lưng xuống, vô cùng cung kính tới gần Tô Cuồng Ca.

- Tách!

Trên ngón trỏ hiện ra vết máu, Tô Cuồng Ca bấm tay nhẹ nhàng điểm vào trên mi tâm của Tô Dật, giọng nói suy yếu lại đầy truyền cảm vang lên.

- Không nên chống lại, quy tắc chung này là tinh túy của cả Thiên Phong Kiếm Ý, chỉ cần muốn thì tinh thần hội tụ, cho dù có quy tắc chung này, có lẽ cần người có ngộ tính cực cao mới có khả năng lĩnh hội được chân lý của kiếm ý! Hi vọng một ngày kia, ngươi có thể lĩnh hội yêu cầu của quy tắc chung, hiểu thấu được kiếm ý!

Trong lúc bất ngờ, ánh mắt Tô Dật sáng ngời, một kiếm khí vô cùng sắc bén trực tiếp nhảy vào trong đầu Tô Dật.

Khí tức dồi dào như biển rót vào trong cơ thể của Tô Dật, tin tức vô tận dần xuất hiện trong tâm thần của Tô Dật, rất nhiều phù văn và kiếm ảnh kiếm thế huyền ảo khó dò không ngừng hiện ra trước mắt.

Kiếm khí tang thương, nặng nề giống như một lưỡi dao sắc bén, Tô Dật có thể cảm giác được khí tức toàn thân lập tức trở nên bén nhọn, tùy ý vung lên, tiếng xe gió sát phạt vang lên bên tai.

Kiếm ngân dài, chấn động chín tầng trời!

Lập tức, Tô Dật chậm rãi nhắm mắt lại, lấy ý niệm hóa kiếm, theo kiếm khí lưu chuyển, tâm tư tùy ý bay lượn trên không trung.

Thời gian như cát chảy qua tay, khi Tô Dật lại mở hai mắt ra, Tô Cuồng Ca đã biến mất, hóa thành rất nhiều điểm sáng trong suốt tiêu tan trong không khí.

Tô Dật trơ mắt nhìn gương mặt anh tuấn tiêu sái biến thành từng mảnh vỡ bay loạn ngay trước mắt, trong lòng cảm thấy chua xót khổ sở nói không nên lời.

Sư phụ thật sự lại đứng ở trên trận Thiên Phong, nhưng sư tôn trẻ tuổi này mất đi, cũng làm cho trong lòng Tô Dật thấy cay đắng khó hiểu.

Có vài người mới hơn hai mươi tuổi đã chết, mỗi ngày sau này cũng chỉ là sự lặp lại tẻ nhạt ngày qua ngày.

Có vài người, lại biến sinh mạng thành truyền kỳ.

Sư tôn Tô Cuồng Ca trẻ tuổi còn có ngạo ý, điên cuồng không kìm chế được, càng làm nổi bật sự vắng lặng trong nằm suốt mấy chục năm sau đó.

Canh giữ một khu vực sa mạc khô khốc, chỉ hy vọng có thể có một đóa hoa hi vọng nở rộ, có lẽ mình chính là hi vọng trong lòng Tô Cuồng Ca.

Bên trong Nhị Thập Nhất Cung, Tô Cuồng Ca vì Đoan Mộc Kình Thiên bảo vệ mấy chục năm, bên ngoài Nhị Thập Nhất Cung, Tô Cuồng Ca cũng vì Đoan Mộc Kình Thiên ẩn nhẫn hơn mười năm.

Tô Dật khó có thể tưởng tượng được, trong lòng Tô Cuồng Ca đau khổ thế nào, đối mặt với mấy đại thế gia, trong cơ thể nhỏ bé của Tô Cuồng Ca che giấu sự căm phẫn tới mức nào!

Tô Dật thu lại thần thức, bây giờ thời gian vô cùng quý giá đối với hắn. Hắn thu quy tắc chung kiếm ý ở một góc trong tâm hải rồi rời khỏi đó.

Ép xuống lửa giận sắp sửa bạo phát trong lòng, ánh mắt Tô Dật trở nên lạnh lẽo, nhanh chóng đứng dậy. Bên trong Nhị Thập Nhất Cung yên tĩnh đến mức đáng sợ!

Trong lòng Tô Dật cũng bình tĩnh dị thường!

Đây là sự bình tĩnh trước cơn giông bão, càng dưới bóng tối càng cố gắng hết sức lực hướng về phía bình minh!

Giờ phút này, Tô Dật muốn gánh vác trách nhiệm của cả hai sư tôn trên vai, khiêu chiến với thế gia.

Chỉ có bước vào Thập Ngọc Lâu, Tô Dật mới có cơ hội nhìn thấy Đoan Mộc Kình Thiên, hiểu rõ đến tất cả chân tướng. Bản thân hắn đã tuyên bố, vào giây phút đó Long gia cũng sẽ hoàn toàn bị huỷ diệt!

Ánh mắt thâm trầm, Tô Dật cất Huyết Ma Sát Thần Kiếm vào trong túi không gian, nhìn qua một vòng rồi nặng nề hít sâu một tiếng.

Lau đi những giọt nước mắt cay đắng, Tô Dật nhìn về phía Tô Cuồng Ca biến mất, cung kính dập đầu ba cái.

Sau khi đứng dậy, vẻ mặt Tô Dật thâm trầm, ánh mắt kiên quyết nói:

- Hồng thúc, sư phụ ta còn có cơ hội khôi phục không?

Xích Phi Hồng biết Tô Dật muốn nói tới Tô Cuồng Ca, thấy thái độ của Tô Dật đối với Tô Cuồng Ca như vậy, trong lòng Xích Phi Hồng cũng chấn động.

Thiếu niên như vậy, một khi hắn quan tâm, hắn sẽ bất chấp tất cả mọi giá để bảo vệ, mà kẻ đứng ở phía đối lập của hắn, hắn cũng sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để phá hủy.

Xích Phi Hồng ở trong không gian thần bí suy nghĩ một lát mới khẽ nói:

- Nếu vì tổn thương nghiêm trọng dẫn đến tu vi bị hao tổn, hình dáng thay đổi, vậy cần phải xem tình hình hồi phục của kinh mạch sau khi bị hao tổn!

Tô Dật im lặng thật lâu, bầu không khí có phần ngột ngạt. Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, trên thân Tô Cuồng Ca có lực không gian, tu vi đã đạt đến Nguyên Vực cảnh, cho dù là vậy vẫn không thể thay đổi được gì.

Đã qua nhiều năm như vậy, làm gì còn có thuật gì xoay chuyển trời đất?

- Thế gian vẫn có không ít đan dược quý hiếm có thể thay đổi gương mặt, sau này có thể tìm cho Tô trưởng lão thử xem!

Xích Phi Hồng trầm ngâm rất lâu mới an ủi.