← Quay lại trang sách

Chương 1917

Lam Xúc Liên đang chữa thương cho Độc Cô Vũ Mặc cũng nhíu mày., Tô Dật và Độc Cô Vũ Mặc chiến đấu đã khủng khiếp như vậy!

Rất khó tưởng tượng được khi đối mặt với Long Thương còn mạnh hơn Độc Cô Vũ Mặc rất nhiều, Tô Dật còn có thể giành được thắng lợi hay không?

Ánh mắt Hư Trần và Lam Xúc Liên đồng thời trở nên nghiêm túc, gương mặt nhanh chóng trở nên căng thẳng. Hư Trần khẽ nói.

- Tô Dật, bất kể thế nào thì ta vẫn đi tiếp con đường với ngươi!

Huynh đệ hai người nhìn nhau không nói gì, trong lòng lập tức dâng trào sự hào hùng, giống như thủy triều vỗ vào bờ đánh nát đá ngầm.

Tô Dật hít sâu một hơi, nặng nề vỗ nhẹ vào vai Hư Trần, rất nhiều lời muốn nói lại nghẹn ở trong họng.

Ký ức về đại hội Thánh Võ chợt hiện ra trong đầu, câu nói "Không mong sống cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng mong được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, nếu như vi phạm lời thề này, thiên lôi đánh xuống, ngũ lôi đánh xuống!

Lời thề vẫn chấn động lòng người.

Tô Dật im lặng một lát mới chậm rãi mở miệng, đầy cảm động nói:

- Hư Trần, chuyện ta với Long gia chỉ có mình ta có thể kết thúc! Trong cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thiên Phong, hai người thế gia các ngươi đã đồng thời giúp ta đối phó với Long Thương, như vậy đã không hợp với quy định rồi!

- Nhưng…!

Hư Trần còn muốn tranh luận, ánh mắt sốt ruột nhìn lướt qua Lam Xúc Liên.

Lòng bàn tay Lam Xúc Liên vẫn áp vào sau lưng Độc Cô Vũ Mặc, trong miệng cũng nói:

- Chuyện thế gia tranh đoạt đã sớm không phải chỉ hôm nay! Sau Long Quảng, Thiên Lan Hải Thành ta chưa từng sợ Long gia ta! Tô Dật ngươi không cần lo lắng!

- Đúng! Nắm tay đồng tâm! Diệt Long Thương!

Trong mắt Hư Trần sáng ngời, siết chặt hai tay vô cùng hăng hái!

Thực lực của Long Thương rốt cuộc đã đạt đến mức nào còn chưa biết, nếu chỉ thuần túy muốn đánh bại Long Thương, Tô Dật sẽ không cảm giác nặng nề như vậy.

- Các ngươi vẫn nên ở lại chỗ này đi!

Giọng nói xen lẫn nguyên khí vang vọng hư không, Tô Dật lập tức hóa thành một ánh lửa vọt vào trong Thiên Phong Ngọc Bích, Hư Trần lập tức cảm giác da đầu tê dại.

- Tô Dật!

Hư Trần hung hăng giẫm mạnh xuống mặt đất một cái, trong mắt đầy vẻ sốt ruột và không cam lòng, quay đầu liếc nhìn Lam Xúc Liên, lại nhìn Thiên Phong Ngọc Bích, cuối cùng hắn nặng nề dựa vào tảng đá bên gò đất.

- Ôi!

Lực sóng mạnh mẽ bắn ra, đập thành một hố sâu trên mặt đất màu vàng, ánh mắt Lam Xúc Liên chấn động, thở dài một hơi.

- Tính cách Tô Dật ngang bướng, dù tám con ngựa cũng kéo không lại! Hắn cũng chỉ lo lắng cho ngươi thôi!

Hư Trần nghiến răng, liếc nhìn Độc Cô Vũ Mặc nói:

- Bây giờ ta mà tiến vào trong, Tô Dật nhất định sẽ trở mặt với ta. Vũ Mặc cô nương, thực lực của Long Thương rốt cuộc đạt đến trình độ gì!

Mặt Độc Cô Vũ Mặc thoáng đỏ bừng, nhớ lại ba hiệp giao đấu với Long Thương mà ánh mắt vẫn chấn động.

- Nguyên Tông cảnh tam trọng trở lên, thực lực cụ thể thì với tu vi của ta không thể dò xét được!

Hư Trần nín thở, hai mắt phát ra ánh sáng giống như vòng xoáy, dòng máu nóng trong cơ thể chợt lạnh, ngoan độc nói.

- Nếu như phải liều mạng, ta cũng muốn cứu Tô Dật về!

Hư Trần giận dữ đứng dậy, áo bào thổi phần phật, mái tóc tung bay, trong mắt đầy kiên nghị, gương mặt tái mét đến cực hạn.

Sự hào hùng của Hư Trần cũng lập tức lây nhiễm sang Lam Xúc Liên và Độc Cô Vũ Mặc, trong mắt Lam Xúc Liên có ánh sáng lóe lên liên tục, nói nhỏ.

- Tô Dật có huynh đệ như ngươi, không uổng cuộc đời này!

Sau khi nguyên khí thủy cuối cùng được truyền vào trong cơ thể, Độc Cô Vũ Mặc mở ra khả năng tự mình trị liệu, trong mắt tràn ngập ánh sáng màu xanh lam. Nàng đã sớm bị tình huynh đệ của Hư Trần và Tô Dật làm cho chấn động.

- Đây là thế gian đặc sắc mà ngươi đã nói sao!

Nàng khẽ cười, chút hơi lạnh lập tức bao phủ lấy đôi mắt.

Ba người đồng thời nhìn về phía xa Thiên Phong Ngọc Bích đang chớp động ánh sáng, bắt đầu tu luyện và khôi phục, từng năng lượng thiên địa dồi dào nhanh chóng tràn ngập trong cơ thể.

Trong thiên địa rộng lớn màu vàng, ba người trẻ tuổi thế gia đều vì Tô Dật mà quen biết với nhau.

--------------------------------------

- Ầm ầm!

Đi ở trên mặt đất màu vàng vững chắc lại kiên cố, so sánh với tầng thứ hai lấp lánh, tầng thứ nhất lại có thêm rất nhiều nguyên tố mới.

Dõi mắt nhìn về phía xa có hồ nước với hơi nước bốc lên, còn có rừng rậm xanh tốt, cuồng phong gào thét thổi qua thảo nguyên rộng lớn vô bờ.

Còn có núi lửa sắp sửa phun trào, nham thạch nóng cháy tràn quanh núi, giống như vảy rồng mang theo uy lực của sự hủy diệt, khí tức tử vong lập tức uy hiếp tới các sinh linh trong trời đất.

Ở đây quả thực là thế giới của nguyên tố, nhắm mắt lại, không cần vận chuyển nguyên khí quá nhiều lại có thể cảm giác được lực lượng không gian dồi dào lao về phía mình, trong lòng Tô Dật lập tức kinh ngạc không thôi.

- Nếu lúc đầu ta có thể tới đây, đã sớm từ Nguyên Tông cảnh đạt đến Nguyên Vực cảnh!

Xích Phi Hồng mở mắt to nhìn thế giới thần kỳ trước mắt, trong miệng tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.

Đối với cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, dường như bao hàm cả Thiên Man Đại Lục, bao quát cả hư không và mặt đất, sáu lục ba địa một biển đều ở trong đó.

- Thiên địa lớn như vậy, Long Thương có thể ở đâu được chứ?

Tô Dật cẩn thận tìm kiếm một lúc, hắn đứng ở trên một ngọn núi, hít thở linh khí thiên địa trong trẻo đang không ngừng tới.

Toàn thân hắn lập tức tiến vào trạng thái ngưng khí thành thần, lập tức chậm rãi ngồi xuống, trong mắt đầy vẻ nghiêm trọng, kết thủ ấn và nhanh chóng bắt đầu luyện hóa linh dịch vừa dùng.

Đồng thời, hắn lại lấy từ không gian ra ba bình linh dịch hộ thân, Thiết Hồn Mạch khẽ nói.

- Lần này không có Tiêu Mạn Nữ Oa trợ lực, một mình đối mặt với đối thủ như vậy, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng đấy!

Tô Dật nhắm mắt lại, tâm hồn thoáng động, lông mi dường như khẽ giật giật, giọng nói vẫn bình thả.

- Đánh không nổi cũng phải đánh! Một trận chiến này gánh theo quá nhiều thứ!

Tô Dật lại cười hì hì, khóe mắt trở nê lạnh lùng, lộ ra sát ý, nói.

- Hơn nữa, nếu luận về truyền thừa Kim Long, hắn phải gọi ta một tiếng gia gia!

Nhớ tới hứa hẹn lúc đầu của mình và lão Kim Long, trong vòng ba năm đạt được Nguyên Tông cảnh sẽ phải đi tìm hắn, trong lòng Tô Dật không khỏi nặng nề.

Sau khi Thiên Phong qua đi, Tô Dật chuẩn bị trở về Hỗn Loạn vực. Hắn sẽ chuẩn bị thực lực bước lên Thánh Sơn, sau lại vạch trần tất cả bí mật thật sự của đại kiếp Thái Cổ.

- Vù vù!

Thiết Hồn Mạch cũng không muốn nói nhiều nữa, niềm tin và quyết tâm của Tô Dật khiến hắn rất thưởng thức, điều duy nhất hắn có thể làm chính trong quá trình Tô Dật khôi phục sẽ giúp đỡ tìm được vị trí của Long Thương.

Thời gian từ từ trôi qua, gần nửa ngày sau, Tô Dật cuối cùng mở hai mắt ra, trong đôi mắt bắn ra tinh quang.

Nhìn không gian lớn như vậy, núi lửa, sa mạc, thảo nguyên, hồ nước, chỗ nào mới là vị trí của Kim Long chứ?

- Vẫn phải tiếp tục tìm kiếm Thiên Phong Ngọc Bích sao?

Xích Phi Hồng nói? Ở trong thiên địa như vậy, có không gian thần bí và Thập Ngọc Lâu gia tăng, Xích Phi Hồng cảm giác tốc độ khôi phục của mình nhanh nhất từ trước tới nay!

Tô Dật kiên quyết lắc đầu, tầng thứ nhất có diện tích lớn tới mức không thể hình dung được, rõ ràng tăng trưởng hơn so với tầng hai.

Chỉ dựa vào bản thân để tìm, sợ rằng có tìm mười ngày nửa tháng cũng không chắc có thể tìm được.