Chương 1916
Tàn sát thôn?
Xích Phi Hồng nói xong hai chữ này liền trốn vào trong không gian thần bí, không nói gì nữa.
- Nói đi!
Tô Dật cảm giác không đúng, giọng điệu nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
Tô Dật nhíu mày, ngay sau đó trong không gian thần bí đánh xuống một tiếng sấm rền, thần uy vô thượng theo tiếng sấm không ngừng nổ mạnh.
- A!
Xích Phi Hồng suy yếu phát ra tiếng kêu thê thảm xé tâm xé phổi, hào quang thần bí lập lòe.
- Tô Dật, ngươi muốn giết lão phu sao?
Xích Phi Hồng thổi râu mép trừng mắt, trên mặt mũi cháy đen đầy vẻ kinh hãi và khủng hoảng, cơ thể run rẩy.
Toàn thân Tô Dật phát ra khí thế tàn ác, sát ý nhanh chóng trào ra, nhìn Xích Phi Hồng bên trong tâm thần với ánh mắt sắc bén, nghiêm giọng nói.
- Ngươi thành thật nói cho ta biết! Ngươi biết bao nhiêu về chuyện năm đó thôn của Độc Cô Vũ Mặc bị tàn sát! Ngươi và Phục Yêu môn có tham dự không?
Ánh mắt Tô Dật lạnh lùng. Thiết Hồn Mạch và Xích Phi Hồng đều bị sự nghiêm túc của hắn làm cho tóc gáy dựng đứng, không hẹn mà cùng chấn động kinh ngạc và khủng hoảng giống như có con sâu cái kiến bò trong lòng.
Xích Phi Hồng im lặng một lát, trong mắt dao động rồi khẽ nói.
- Ta từng nói với ngươi rồi, trong mấy chục năm qua căn bản không tìm thấy Đoan Mộc Kình Thiên, thế gia tất nhiên cũng sẽ yêu cầu người của mười thế lực đỉnh cấp chúng ta lật tung Thiên Man Đại Lục một lượt! Hễ là nơi Đoan Mộc Kình Thiên đặt chân qua đều phải lật tìm một lần, cho dù không phải là Phục Yêu môn thì cũng có thể là Tiên Kiếm tông hoặc Vô Cực giáo!
Xích Phi Hồng nói đến đây, giọng điệu dần trở nên uể oải, ánh mắt thoáng hiện vẻ đau xót, dò hỏi.
- Chuyện tàn sát thôn này nhìn mãi thành quen, ta nghe ngươi nói ngay cả Lý thị ở Thánh Sơn cũng bị giết?
Thánh Sơn vì Thủy Giáng Thiên Tinh còn có thể giết bộ tộc Lý thị. Những tông môn khác vì lấy lòng Long gia, tìm Kim Trấn Thiên Thạch ở những nơi Đoan Mộc Kình Thiên từng dừng lại, chuyện quá đáng thế nào cũng có thể làm ra được.
Tô Dật thở dài, lập tức nghĩ đến Độc Cô Vũ Mặc cũng là vật hi sinh cho dục vọng của thế gia và thế lực đỉnh cấp.
Có thể coi là tất cả kẻ cầm đầu gây họa đều là Long gia, chứ chỉ dựa vào một mình Độc Cô Vũ Mặc thì không đủ tư cách.
- Ngươi và Long Thương đã từng giao đấu rồi sao?
Tô Dật dịu giọng hỏi, khi nhìn về phía Độc Cô Vũ Mặc, trong đôi mắt thâm thúy đã không còn sát khí.
Mở hai mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy là Tô Dật, lúc này Độc Cô Vũ Mặc đã quen với gương mặt kiên định lại không mất đi vẻ thành thục của Tô Dật.
Đôi mắt trong suốt chớp hiện ánh sáng, nàng quay đầu đi, nước mắt màu xanh đã sớm ngưng tụ, Độc Cô Vũ Mặc buồn bã nói.
- Không được ba hiệp, ta lại thất bại! Tu vi của hắn đã đến cảnh giới Nguyên Tông! Hơn nữa không phải là sơ giai.
Mười tám tuổi đạt tới cảnh giới Nguyên Tông, mặc dù Tô Dật đã chuẩn bị tâm lý, lần này nghe được vẫn cảm thấy kinh hãi.
Người bình thường sẽ lẽ tốn cả đời cũng khó có thể đạt được Nguyên Tông cảnh, cuối cùng lại để một thiếu niên mười tám tuổi đạt được.
Nếu Thần Ngọc còn ở đó, chắc hẳn cũng sẽ nôn ra máu.
Độc Cô Vũ Mặc có thực lực của Nguyên Hoàng cảnh bát trọng, vừa rồi kiếm ý có thể so với tu vi Nguyên Tông nhưng thực lực vẫn không theo kịp, vậy tu vi Nguyên Tông cảnh của Long Thương tất nhiên chấn áp từ cổ tới kim!
- Sư phụ nói không sai, ta quả thật còn kém xa, ngay cả Long Thương ta còn đánh không lại, ta lấy gì để đi khiêu chiến thế gia! Khiêu chiến Long Quảng đây!
Nàng bất giác nắm chặt vai Độc Cô Vũ Mặc, bờ vai mềm mại không ngừng rung lên, giọt nước mắt màu xanh lam lạnh lùng lại lóe lên.
Tô Dật theo bản năng lau đi vệt nước mắt trên mặt Độc Cô Vũ Mặc, trầm giọng an ủi nàng, trên mặt hiện ra một nụ cười giống như nắng xuân xua tan băng giá mùa đông, khẽ nói.
- Cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi cũng sẽ đứng ở trên đỉnh cao của võ đạo! Đẩy những kẻ không ai bì nổi đó xuống ngựa! Ngươi có thể làm được, ta cũng có thể làm được! Đúng rồi, còn cả Mục Dương nữa!
Cổ họng run rẩy, Độc Cô Vũ Mặc ngân ngấn nước mắt. Theo lời Tô Dật nói, ý thức của nàng đã bay đến khát vọng từ lâu, ánh mắt long lanh.
- Vù vù vù!
Phía sau vang lên hai tiếng xé gió cực nhanh, lôi điện và lực lượng của sóng thổi tới gió cuốn mây tan.
Hai người Hư Trần và Lam Xúc Liên nhìn thấy thiên địa màu vàng đã biến thành một mảnh đổ nát, trong lòng thầm khiếp sợ.
Cả hai thông mình dừng lại không tiến lên nữa, kinh hãi tới há hốc mồm, hình như đã quên cả hít thở vậy.
Đây chính là bên trong Thập Ngọc Lâu, có thể tưởng tượng được vừa rồi Tô Dật và Độc Cô Vũ Mặc đã chiến đấu ác liệt thế nào!
- Các ngươi đã tới rồi!
Tô Dật cũng không quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm nghị vẫn cúi xuống, nói.
Độc Cô Vũ Mặc được Tô Dật ôm vào trong ngực, trên mặt thoáng ửng đỏ nhưng toàn thân không có sức, cũng chỉ có thể mặc cho Tô Dật ôm lấy.
Lam Xúc Liên và Hư Trần có phần xấu hổ nhìn nhau, nhất thời khẽ gật đầu, ngượng ngùng nói.
- Các ngươi đều ổn chứ?
Tô Dật nhẹ nhàng đặt Độc Cô Vũ Mặc xuống mặt đất, nói với Lam Xúc Liên.
- Lam cô nương, làm phiền cô nương trị liệu cho Độc Cô cô nương một lát!
Hắn lập tức đứng dậy, híp mắt nhìn Thiên Phong Ngọc Bích, vẻ nghiêm trọng thoáng hiện trong mắt, Hư Trần vội vàng đi tới, gương mặt kinh hãi.
- Hai người kia đây?
Tô Dật hỏi.
Hắn tất cả muốn hỏi Bá Hải Tam Thông và Uất Trì Trường Phong. Hư Trần cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ hừ một tiếng.
- Hai con kiến hôi còn chưa đủ để theo, đã sớm bị ta đánh về với ông bà rồi!
Những lời này cũng là lời Tô Dật từng nói với Độc Cô Vũ Mặc. Vào lúc này, trên gương mặt tái nhợt của Độc Cô Vũ Mặc thoáng hiện vẻ lúng túng, nhưng phần nhiều vẫn thoải mái hơn.
Khi Lam Xúc Liên nhìn thấy đôi mắt màu xanh da trời của Độc Cô Vũ Mặc, trong lòng bỗng nhiên kinh ngạc, cười thán phục nói.
- Độc Cô cô nương, hóa ra mắt cô nương đẹp như vậy! Sau này cô phải mở mắt để cho chúng ta nhìn thấy nhiều hơn mới phải!
Độc Cô Vũ Mặc cười thảm, đôi mắt giống như minh châu trong biển sâu thoáng xúc động, nói:
- Làm phiền Lam cô nương!
Dứt lời, một nguyên khí tính thủy tươi mát rót vào trong tâm mạch Độc Cô Vũ Mặc, Hư Trần và Tô Dật ở bên cạnh nhìn qua cũng lập tức yên lòng.
- Trong hai người cuối cùng là ai thắng vậy?
Hư Trần vừa nghe Tô Dật hỏi thăm thì vẻ mặt nhanh chóng ảm đạm, bĩu môi hất cằm về phía Lam Xúc Liên, có chút nhụt chí nói.
- Nàng thắng một chiêu!
Ngay sau đó, vẻ mặt Hư Trần không phục, trên gương mặt vô cùng dũng mãnh, trầm giọng nói.
- Chờ ta trở lại, từ trong Phù Đồ Hỏa Hải đi ra nhất định có thể đánh bại nàng!
- Chính là bí cảnh của Lôi Viêm Thánh Điện các ngươi sao?
Hư Trần gật đầu, ánh mắt rất thành khẩn,vội vàng nói:
- Đúng đúng! Chính là cái đó! Không phải Điện chủ vẫn mời ngươi đi luyện hóa Ma Kiếm sao? Đến lúc đó Thiên Phong kết thúc thì ngươi về với ta đi!
Tô Dật giơ tay lên cao, tâm thần lập tức bình tĩnh lại, vẻ mặt rất nghiêm túc nói với Hư Trần.
- Có cơ hội rồi hãy nói! Ở đây tạm thời giao cho các ngươi!
Hắn nói xong lại xoay người rời đi, áo bào xanh phía sau tung tay. Hư Trần kéo góc áo của Tô Dật, ánh mắt vô cùng kiên nghị.
- Ta đi cùng với ngươi!
Độc Cô Vũ Mặc ngồi chữa thương ở bên cạnh cũng lập tức mở mắt ra, ánh mắt dao động một hồi mới khẽ nói.
- Ta đã nói tới như vậy, ngươi vẫn muốn lựa chọn tiến vào trong sao?