Chương 1923
Tiếng gió và sấm hung hãn nhanh chóng điên cuồng phun ra, tất cả trời đất tiến vào tình trạng vỡ nát!
Khi Tô Dật nhắm hai mắt lại, hắn đã mất đi khống chế đối với hào quang thần bí, lần này liên tục liều mạng khiến năng lượng linh hồn và nguyên khí cũng đã tiêu hao hết.
- Phù phù!
Cả trời đất dường như chỉ còn lại một mình hắn, tiếng hít thở và tiếng tim đập dần dần được phóng đại, giọng nói của Thiết Hồn Mạch và Xích Phi Hồng không ngừng vang lên ở bên tai.
- Tô Dật! Ngươi tỉnh lại đi! Ngươi tỉnh lại đi!
Ánh mắt Xích Phi Hồng nghiêm trọng, ở trong không gian thần bí lớn tiếng la lên.
- Chịu đựng!
Thiết Hồn Mạch hét lớn, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ và khủng hoảng.
Ý thức tinh thần của Tô Dật sa sút đồng thời năng lượng của hào quang thần bí đã lập tức xâm chiếm toàn thân, tràn vào nghìn kinh trăm mạch.
Nhất thời, tâm thần Thiết Hồn Mạch và Xích Phi Hồng đồng thời chấn động, cùng ngủ say cùng Tô Dật!
Trong thoáng chốc cả trời đất trở nên vô hình, giống như ngày tận thế, vụ nổ mạnh vượt qua giới hạn.
- Ta sắp chết phải không?
Tô Dật cười gượng và thầm hỏi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, túi không gian lớn trước ngực Tô Dật có một thứ hình tròn bay ra, bảo vệ ở trước người của Tô Dật, lóe ra tia sáng kỳ dị, ánh sáng ấm áp bao phủ lấy toàn thân hắn.
Năng lượng thiên địa nhanh chóng kích động, đồng thời vụ nổ khiến Long Thương bị đánh bay, sớm đã không thấy bóng dáng.
Xa vời có mây lửa bốc lên, sa mạc phong hóa, sông chảy ngược, ngọn núi nổ tung!
- Ầm ầm!
Một vết nứt lớn lan tràn phía trên Thiên Phong Ngọc Bích, giống như mạng nhện nhanh chóng che kín cả tảng đá. Theo đó có một vòng sáng rất lớn che phủ Ngọc Bích!
- Vù vù!
Theo vòng sáng sinh ra, một năng lượng mang theo hơi lạnh từ viễn cổ lan tràn ra, sau đó bị hút vào trong vòng sáng của Tô Dật!
- Ầm!
Sau khi Tô Dật tiến vào, một năng lượng hủy diệt giống như ánh mặt trời từ trên cao trút xuống, trực tiếp xuyên qua Thiên Phong Ngọc Bích và tách ra làm hai, ầm ầm đánh xuống mặt đất!
Không gian xung quanh đầy vết nứt tối đen như mực, năng lượng phóng ra, Thiên Phong Ngọc Bích lập tức sinh ra lực đẩy cực lớn, không gian trong thiên địa xuất hiện gợn sóng giống như một bàn tay khổng lồ vô hình đẩy tất cả mọi người ra ngoài!
Ở tầng hai Thập Ngọc Lâu, Hư Trần và Lam Xúc Liên đã sớm không chịu nổi, Thiên Phong Ngọc Bích chớp hiện ánh sáng đủ khiến cho ba người hãi hùng khiếp vía!
Uy áp ngập trời từ trong Thiên Phong Ngọc Bích không ngừng truyền ra, bất giác đã tạo áp lực cực lớn cho ba người.
Khí tức lưu chuyển, không gian xung quanh Thiên Phong Ngọc Bích tạo ra gợn sóng nổ tung, trong mắt Hư Trần lóe lên tinh quang, quát to.
- Tô Dật và Long Thương chiến đấu thật kịch liệt!
Lam Xúc Liên không nói lời nào, mặt lạnh lùng. Độc Cô Vũ Mặc lại siết chặt nắm tay, trong đôi mắt màu xanh lam hiện ra dao động.
Mình biết rõ ràng thực lực của Long Thương, một thiếu niên Nguyên Tông có thực lực đủ để hình dung bằng từ đáng sợ và khủng khiếp!
Nếu tất cả thuận lợi, Long Thương sẽ trở thành chủ nhân của Thập Ngọc Lâu, trong vòng một năm, Thập Ngọc Lâu sẽ hoàn toàn thuộc về Long gia.
- Tô Dật, phải sống đấy!
Mặt Độc Cô Vũ Mặc tái nhợt, sắc mặt nghiêm trọng.
Tiếng động nặng nề không ngừng từ trong Thiên Phong Ngọc Bích truyền ra, khắp hư không chấn động trong sự biến hóa của Thiên Phong Ngọc Bích.
- Ầm!
Khí thế ngập trời trong nháy mắt dừng lại, vẻ mặt ba người đồng thời thay đổi, Hư Trần khẽ quát một tiếng.
- Kết thúc rồi?
Nhìn Ngọc Bích trước mặt phát ra ánh sáng lượn lờ, hơi nóng kinh người không ngừng phát ra, trong lòng ba người đồng thời thấy sợ hãi.
- Vào xem thử!
Hư Trần lấy lại can đảm, không nhịn được nữa bèn vận chuyển sấm sét hộ thể, đi theo phía sau Lam Xúc Liên và Độc Cô Vũ Mặc, tiến về phía Thiên Phong Ngọc Bích trước mặt!
Còn chưa đến gần, trong lúc mơ hồ chợt có một vết nứt tối tăm cực lớn từ trong Thiên Phong Ngọc Bích bắn ra như gió bão.
chỉ một thoáng, gió mây ở sâu bên trong hư không chợt biến đổi, sấm và gió vang rền, trong ngọn núi phía xa vang vọng âm thanh giống như Thần Ma ngâm xướng, hoang vu lại thê lương!
- Nứt rồi!
- Thiên Phong Ngọc Bích nứt rồi?
- Mau lui lại!
Trong mắt Độc Cô Vũ Mặc nhanh chóng hiện ra ánh sáng màu xanh, kiếm khí sắc bén hóa thành dải lụa quấn lấy trên cánh tay của Hư Trần và Lam Xúc Liên, nhanh chóng bay về phía sau.
Trùng kích mãnh liệt giống như núi lửa bộc phát, khí tức vô cùng khủng khiếp công kích ra, đánh ba người trực tiếp bay tới mấy ngàn thước!
Bọn họ bị đập mạnh xuống đất, khí tức hủy diệt giống như muốn chém người ta thành hai mảnh, nó đi tới đâu, không gian lớn như vậy cũng phải vặn vẹo đổ nát!
Hư không run rẩy, ánh mắt ba người không ngừng biến đổi, miệng phun ra máu tươi và ngất đi!
- Ầm ầm ầm!
Tầng ba, tầng bốn, tầng năm, tầng sáu...
Tất cả không gian đồng loạt dâng lên khí tức hủy diệt, giống như nối liền không dứt, bên trong hư khống xuất hiện vòng xoáy nguyên khí, trực tiếp xuyên qua!
Tuyết Hồng Lâu, Quân Hạo Thiên, Vân Lương, Uất Trì Trường Phong, Bá Hải Tam Thông đều bị công kích giống như diều đứt dây bay ra!
Giờ phút này, hư không đổ nát, tia chớp không ngừng hiện ra, sấm chớp rền vang!
Bốn phương tám hướng có năng lượng vô cùng vô tận tràn tới, trùng trùng điệp điệp, khí tức lan tràn qua, thiên uy cuồn cuộn không ngừng!
- Ầm!
Mọi người trong Thiên Phong Thập Ngọc Lâu bị tống ra trong nháy mắt.....
Trong Phục Yêu môn, Đại Yêu Sơn Mạch.
Phía xa có khí tức điên cuồng phun ra, quang ảnh Thập Ngọc Lâu trong không trung như ẩn như hiện.
Đây đã là ngày thứ bảy sau khi mười người bước vào Thập Ngọc Lâu.
Theo thường lệ, sau khi có người tiến vào Thập Ngọc Lâu, những người khác cơ bản đều rời đi, mà lần này có quy định loạn chiến định ra xếp hạng, Thánh Tôn ở bên trong tông môn đỉnh cấp đều đang chờ đợi, cố gắng xem thứ hạng đệ tử của mình.
tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Thiên Phong Ngọc Bích, theo dõi thứ hạng thay đổi.
Trên ngọn núi có bóng tòa lầu trùng điệp, năm tầng đầu của Thập Ngọc Lâu lập lòe ánh sáng khiến người ta không rõ chuyện gì xảy ra.
Mà cái tên biến mất đầu tiên trong Thiên Phong Ngọc Bích chính là Uất Trì Trường Phong và Bá Hải Tam Thông.
- Sao tên nhi tử của ta lại biến mất rồi!
Người của Thiên Long tông nhốn nháo, bàn luận ầm ĩ, bắt đầu bàn tán về tên trên Thiên Phong Ngọc Bích.
- Sao không thấy tên của đại Thánh Tử?
Sắc mặt Thánh Hỏa trưởng lão thâm trầm, liếc nhìn Bá Hải Trường Ưng đang rất kích động với vẻ đầy nghi ngờ.
Thánh Tôn cũng cảm thấy kỳ lạ, sóng mắt lưu chuyển, ánh mắt dừng lại ở trên tên của Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu, bất chợt khôi phục lại vẻ lạnh lùng.
- Xem tình hình này, Tô tiểu tử vẫn đang không ngừng leo lên trên!
Mặt Tây Vô Tình đỏ bừng, kéo nhẹ áo của Vô Thường tiên tử, có chút kích động.
- Hư Trần, Lam Xúc Liên, Độc Cô Vũ Mặc không ngờ tu luyện cùng một tầng!
Một ít tông môn nhất lưu còn chưa đi, tính ở lại xem náo nhiệt lại lộ ra ánh mắt thán phục. Từ trước đến nay một tầng Thập Ngọc Lâu chỉ chứa một người, nhưng chưa từng nghe nói qua không thể dùng chung.
Cũng trong lúc đó, ánh mắt Độc Cô Thành, Viêm Diệt Thiên và Dạ Ức lại tập trung ở một điểm, đồng thời lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Trên đài cao, chỉ có Long Quảng vẫn cao ngạo, hai mắt lạnh như băng hiện ra vẻ kiêu ngạo, trầm giọng nói.
- Nhà họ Vân lần này ngược lại có chút khiêm tốn!
Mắt Vân Trung Ly nghiêm trọng, đôi môi cứng đờ khẽ giật giật, nhìn về phía Long Quảng, cười hắc hắc nói:
- Nhà họ Vân từ trước đến nay vẫn luôn khiêm tốn!