← Quay lại trang sách

Chương 1925

Hai tay Tây Vô Tình hơi mở ra, Vô Thường Tiên Tử nhíu mày. Lúc này hai người đều đã là tu vi Nguyên Tông cảnh nhất trọng, phía sau còn có ba gã cường giả Chí Tôn của Yêu tộc.

- Nghe đại danh của Kiếm Diêm La từ lâu!

Tu vi của Tây Vô Tình tăng vọt, gương mặt có phần nhẹ nhàng khoan khoái, ung dung nói với Tô Cuồng Ca.

Tô Cuồng Ca khẽ nhíu mày, khi ở đại hội Thánh Võ trước đây, năm người kết nghĩa mình đều biết hết, danh tiếng của Kiếm Diêm La càng như sấm bên tai.

- Mau tránh ra! Tô Dật vẫn ở bên trong! Đừng cản ta đi cứu hắn!

Giọng điệu có chút dịu xuống, chân mày màu trắng của Tô Cuồng Ca nhíu chặt, lớn tiếng nói.

Thanh Hoàng và Âm Dương Nhị Minh đồng thời quỳ xuống trước Tô Cuồng Ca, Tô Cuồng Ca phất tay áo, uy áp mạnh mẽ quét về phía ba người.

Trong mắt Thanh Hoàng và Âm Dương Nhị Minh đầy kinh hãi tình, trầm giọng nói:

- Đại nhân không thể đi vào!!

Vô Thường Tiên Tử cũng vội vàng bay đến bên cạnh Tô Cuồng Ca, gương mặt luôn ung dung hiện ra chút cấp bách, giọng điệu sốt ruột nói.

- Tô trưởng lão, trước khi Tô Dật tiến vào đã cố ý thông báo, có bất cứ chuyện g cũng không cho ngươi tiến vào trong!

Vô Thường Tiên Tử chỉ vào bốn người phía sau, ánh mắt bình tĩnh nói:

- Chúng ta cũng muốn đi vào cứu Tô Dật, Đoan Mộc cung chủ lại ngăn cản chúng ta. Nàng đã tiến vào! Chúng ta tiến vào trong còn không bằng ở đây duy trì ổn định!

Tây Vô Tình nhìn cảnh tượng thê thảm của Phục Yêu môn phía dưới, trong mắt lóe lên vẻ đau xót và không nỡ.

Nếu là trước đây, biết Phục Yêu môn gặp họa lớn như vậy nhất định sẽ vỗ tay khen hay, bây giờ Phục Yêu môn đã là một mạch của Bá Vương tông, có thể nào dễ dàng để cho nó bị tổn thất nặng nề!

Trong ánh mắt thâm thúy, Vô Thường Tiên Tử hạ giọng, sau đó ở bên cạnh Tô Cuồng Ca nói mấy câu.

- Cái gì!

Trong mắt Tô Cuồng Ca hiện ra vẻ kinh ngạc, con ngươi phóng đại, đầy vẻ khó tin, sau đó lại cười như điên, tiếng cười chấn động trời cao!

- Vậy các ngươi cứ ở đây chờ đợi, có thể chờ được sao?

Tô Cuồng Ca hỏi ngược, chắp tay sau lưng đứng, ánh mắt sắc bén, sâu trong đôi mắt đều là sự lo lắng cho Tô Dật ở bên trong Thập Ngọc Lâu.

Tây Vô Tình, Vô Thường Tiên Tử còn có Thanh Hoàng nhìn nhau, thoáng mỉm cười, ánh mắt dao động, trăm miệng một lời cùng lớn tiếng nói.

- Chúng ta tin tưởng hắn!

Tô Cuồng Ca nặng nề gật đầu, trong đôi mắt lộ ra vẻ hào hùng và chí khí đã lâu không thấy, phẫn nộ quát.

- Cũng được! Vậy ta lại ở đây, đợi đồ đệ của ta Tô Dật trở về!

- Xin tuân theo hiệu lệnh của tôn thượng!

Tô Cuồng Ca làm sư phụ của Tông chủ Bá Vương tông, địa vị tất nhiên còn trên cả Tông chủ, đám người Thanh Hoàng rất cung kính, khí thế cuồn cuộn chấn động trời cao, nhiệt huyết hào hùng và bầu không khí sôi động tràn ngập khoảng không xung quanh!

Phía dưới, người của Phục Yêu môn đều ngẩng đầu lên, hai mắt Xích Cửu Chân đỏ hoe, cũng kêu theo, giọng khá lớn.

- Ta cũng tin tưởng Tô Dật!

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả người của Phục Yêu môn thấy đại sư tỷ cũng đã nghiêng về phía Tô Dật, đau buồn do tai ương của tông môn dường như cũng được hóa giải một chút.

- Nếu Tô Dật là đại sư huynh của chúng ta thì tốt!

- Đúng vậy! Ngay cả Cửu Chân sư tỷ cũng hi vọng Tô Dật trở về!

- Thật ra Tô Dật ngoại trừ hơi điên, gọi hắn là thiên tài tuyệt đỉnh hoàn toàn không quá đáng!

- Ngươi xem mỗi người Bá Vương tông bọn họ đều là cường giả đoàn kết nhất trí, Phục Yêu môn chúng ta đã lâu không đoàn kết như thế!

Dưới trận, sóng dao động khủng khiếp vẫn vang vọng, ánh mắt Xích Đông Tuyệt và Xích Tinh Báo chấn động, nhìn tông môn bị tổn thất nặng nề, Xích Tinh Báo có chút tưởng niệm.

- Đông Tuyệt trưởng lão, tông môn gặp họa lớn, trong lòng ta sốt ruột nhưng không khổ sở! Đây là vì sao?

Xích Đông Tuyệt cũng khẽ gật đầu, quan sát Bá Vương tông với hào khí vượt trời phía xa, trong lòng lập tức dâng lên tâm tư hào hùng vạn trượng!

- Không phá thì không xây được! Cố gắng thu thập, chờ tiểu tông chủ và lão Tông chủ trở về!

Ánh mắt của tất cả mọi người ở đó đột nhiên nhìn về phía Thiên Phong Ngọc Bích, lúc này Thiên Phong Ngọc Bích đã vỡ thành mấy mảnh, tất cả mọi người ở đó tự dưng phòng về phía Thập Ngọc Lâu, trong lòng chấn động.

Trên không trung, một bóng dáng gầy gò từ trong Thập Ngọc Lâu bắn ra nhanh như tia chớp, ánh sáng chói mắt!

Khi dừng lại ở trước mắt mọi người, Độc Cô Thành đã nhanh chóng vọt tới bên cạnh, đỡ lấy cơ thể mềm mại.

- Phụt phụt!

- Độc Cô trưởng lão, ngươi bị thương! Có ổn không!

Độc Cô Thành cũng sắp rơi lệ, hét lên.

Bàn tay gầy guộc của Độc Cô Tà vuốt mái tóc của Độc Cô Vũ Mặc, trong mắt đầy yêu thương, sau đó lại phun ra máu tươi.

Độc Cô Vũ Mặc giống như đang nằm ngủ trên mặt đất, kiếm khí sắc bén không ngờ không còn tồn tại, sắc mặt tái nhợt, lại càng thêm phần mảnh mai xinh đẹp.

- Độc Cô Tà, bên trong rốt cuộc thế nào?

Long Quảng rống to, lúc này đáng người cao ngất mang theo khí phách vô hình, áo bào theo gió tung bay!

Độc Cô Tà phun ra máu, gương mặt vốn đã trắng lúc này càng cắt không ra một giọt máu, hốc mắt sâu hoắm như gần đất xa trời, mọi người nhất thời ý thức được Độc Cô Tà cách cái chết không xa!

- Cường giả Nguyên Vực đỉnh phong tiến vào trong cũng có thể bị thương nghiêm trọng như vậy sao?

Dạ Ức hít sâu một thơi, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.

Viêm Diệt Thiên, Dạ Ức cùng với Vân Trung Ly cũng nhanh chóng tiến đến bên cạnh Độc Cô Tà, linh hồn của Viêm Diệt Thiên bám vào trên thân của Độc Cô Tà.

- Ôi!

Viêm Diệt Thiên nặng nề thở dài, sau đó lùi lại một bước, trong đôi mắt phượng của Độc Cô Thành lóe lên sự tàn khốc.

- Trong các ngươi ai có thể mau chóng cứu Độc Cô trưởng lão? Ai có thể cứu!

Vân Trung Ly trầm ngâm một lát, truyền nguyên khí chí âm chí nhu vào trong cơ thể Độc Cô Tà bóp, khí tức nhanh chóng dao động.

- Ầm!

Một lát, Vân Trung Ly thu lại nguyên khí, cũng lắc đầu, tôn kính nhìn Độc Cô Tà trầm giọng nói.

- Sao ngươi phải khổ vậy chứ? Độc Cô Tà!

Đám người Long Quảng đồng thời nhìn về phía Vân Trung Ly, Độc Cô Tà nằm trên mặt đất dĩ nhiên không còn lại bao nhiêu sức sống, cay đắng cười nói.

- Nợ hài tử này, ta đã trả sạch!

Một câu này vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt mọi người đều nghiêm trọng, khi nhìn về phía Độc Cô Tà thấy ánh mắt nàng thật lâu không thể nhắm lại, nhìn chằm chằm về phía Long Quảng.

Mọi người nhất thời hiểu ra. Viêm Diệt Thiên và Độc Cô Thành cũng nhíu mày, trong mắt đầy vẻ tức giận, không ngờ tất cả những điều này đều là do Long gia gây ra.

Năm đó, năm thế gia lớn vì tìm Kim Trấn Thiên Thạch đã sát hại bao nhiêu người già, phụ nữ và trẻ em trong các thôn trang, không thể đếm hết!

Từ sau khi Độc Cô Tà chứa chấp Độc Cô Vũ Mặc, chưa từng hỏi qua chuyện Thiên Man, lúc đó thu được một vị cao đồ, không muốn cuối cùng vì chuyện năm đó mà hủy diệt chính mình.

- Hài tử này chính là hài tử năm đó sao?

Dạ Ức cuối cùng không nhịn được thì thầm một tiếng, trong lòng đau xót.

Hai tay Độc Cô Thành run run, vuốt mắt cho Độc Cô Tà. Cuộc tranh đoạt vị trí xếp hạng Thiên Phong lần này không ngờ đã mất đi một cường giả Nguyên Vực cảnh, đây chính là tai họa lớn đối với thế gia!

- Đi đón các hài tử!

Vân Trung Ly thở dài một tiếng, mắt nhìn về phía xa, lúc này một lối đi do kiếm phong bằng nguyên khí tạo ra, lan tràn trong ánh sáng.

Tất cả mọi người biết, đây là con đường do Độc Cô Tà đặc biệt đánh ra vì Độc Cô Vũ Mặc. Mấy người trước đó bị tống ra đều được cường giả phái đi điều tra đón được, chậm rãi bay xuống rung!

- Rào rào rào!

Nguyên khí điên cuồng phun ra, sắc mặt đám người Độc Cô Thành trở nên thâm trầm, nhanh chóng lao về phía xa, Long Quảng ở phía sau lạnh lùng nói.

- Ta nói trước, ai lại dám tùy ý bước vào Thập Ngọc Lâu, giết không tha!