Chương 1927
Tàn phế rồi, đáng tiếc quá!
Vân Trung Ly than, vẻ mặt thổn thức!
Viêm Diệt Thiên, Dạ Ức, Độc Cô Thành và Thánh Hỏa cùng mấy chục người của Ngự Thiên cung đều nhìn chằm chằm về phía chỗ Long Quảng rời đi.
Vào giờ phút này, người ở chỗ này đều toát mồ hôi lạnh, một thiếu niên vô địch Thiên Man trong truyền thuyết ở lại chết sớm như vậy sao?
- Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trong ánh mắt luôn lạnh lùng của Dạ Ức lộ vẻ kinh hãi.
Vân Trung Ly cười thảm một tiếng rồi thở dài, hình như buồn bực tích tụ lâu nay cuối cùng được trút ra, xoay người đi về phía Tô Uyển Nhi.
- Ngươi đi về trước đi! Ở đây không an toàn!
Hai mắt Tô Uyển Nhi đẫm lệ, giọt nước mắt theo gió bay đi, khẽ lắc đầu và run giọng nói.
- Ta không quay về! Ngươi đã hứa là ta có thể gặp được Tô Dật!
Nghe được tên của Tô Dật, ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào Tô Uyển Nhi, thiếu nữ thần bí này vẫn luôn đi theo sau lưng Vân Trung Ly, không nói câu nào, cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, câu nói đầu tiên lại có liên quan đến Tô Dật.
- Lẽ nào ngươi còn không nhìn thấy sao! Còn chưa đủ sao!
Vân Trung Ly sớm đã đoán được lời Tô Uyển Nhi muốn nói, trầm giọng quát.
- Không! Ta thậm chí còn chưa nói được một câu nào với Tô Dật ca ca!
- Ca ca?
Trên mặt Tây Vô Tình và Vô Thường Tiên Tử lộ vẻ nghi ngờ, Tô Dật từng có một muội muội à?
Cơ thể Liễu Nhược Hi run rẩy, thiếu nữ trước mắt chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi lại xinh đẹp động lòng người, dưới tấm khăn che mặt cất giấu một gương mặt tuyệt mỹ, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy quen mặt, cuối cùng vẫn không nghĩ ra đã gặp được ở đâu?
- Ngươi là?
Liễu Nhược Hi nhíu mày, giơ tay về phía Tô Uyển Nhi hỏi.
- Tỷ hẳn là Nhược Hi tỷ tỷ, ta là Tô Uyển Nhi, lúc đầu ta ở Tô gia của Bất Tử Môn Man Thành!
Liễu Nhược Hi bất giác nghiêng về phía trước, trên gương mặt thanh tú hiện vẻ vui mừng thân thiết.
Man thành vốn rất nhỏ hẹp, mọi người trong Man thanh đều biết chuyện Tô Dật từ bên ngoài nhặt về một muội muội, cuối cùng không ngờ lại là người của Vân gia trong năm thế gia lớn cổ xưa của Thiên Man Đại Lục!
Tô Uyển Nhi không ngừng gật đầu, đôi môi mím chặt, trong nháy mắt khi khăn che mặt được kéo xuống, mọi người đều chấn động.
Nguyên Hoàng cảnh thất trọng khiến Tô Uyển Nhi như nụ hoa chớm nở, gương mặt chưa thành thục càng tôn thêm vẻ xinh đẹp mềm mại, mang theo hơi thở của thanh xuân, đôi mắt trong suốt như vì sao, lãnh đạm như trăng, lúm đồng tiền như mùa xuân.
Võ giả ở đây đều lộ vẻ tán thưởng, vẻ đẹp của Tô Uyển Nhi nhất thời làm chấn động trái tim của mỗi người ở đây!
- Muội chính là Uyển Nhi muội muội à, ta từng nghe đám người Tống Vô Cầu nói qua!
Liễu Nhược Hi đi tới gần Tô Uyển Nhi, ở trong hoàn cảnh này còn có thể gặp người cùng quê, khiến trong lòng nàng càng thêm buồn bã.
- Đủ rồi!
Vân Trung Ly hét lớn một tiếng, trong mắt tràn ngập tinh quang, trong không gian nhanh chóng tràn ra một dao động mạnh, trực tiếp đánh vào trên thân của Liễu Nhược Hi!
- Thánh Nữ cẩn thận!
Cổ Nhạc và các trưởng lão, còn có Thánh Hỏa trưởng lão đồng thời quát lớn, hai tay quét ngang, hơn mười dải lụa lập tức bắn ra!
Mây mù mờ mịt, lại xen lẫn rất năng lượng thiên địa dâng trào, bàn tay Vân Trung Ly khẽ rung lên, Cổ Nhạc và các trưởng lão Nguyên Tông cảnh cùng với Thánh Hỏa Nguyên Vực cảnh đồng thời lùi về phía sau!
- Ầm!
Xung quanh hiện ra khí tức lạnh lẽo lại hoang vắng, Vân Trung Ly nhanh chóng rút tay lại, lạnh lùng nói.
- Nàng không phải là Tô Uyển Nhi, sau này nàng là tử nữ của Vân gia ta, Vân Uyển Nhi! Tô Dật còn chưa có tư cách nhận Uyển Nhi làm muội muội đâu!
Năng lượng thiên địa lạnh lùng trong suốt vô tình, đám người Viêm Diệt Thiên và Độc Cô Thành nhíu mày, nhìn đám người đang kinh ngạc xung quanh và khẽ thở dài.
- Vân lão quái cuối cùng vẫn là Vân lão quái! Hài tử này lại còn là nữ nhi của Vân lão quái!
Độc Cô Thành bĩu môi, mắt nhìn thẳng về phía chỗ ảo ảnh của Thập Ngọc Lâu.
- Phụ thân!
Vân Uyển Nhi bị Vân cường giả gia mạnh mẽ kéo lại, mang theo về phía chân trời, trong mắt đầy buồn bã, đôi môi trắng bệch không ngừng run rẩy, phát ra một tiếng khóc.
Vân Trung Ly quay lưng về phía Vân Uyển Nhi, đầu cúi xuống, cơ thể già nua khẽ run rẩy, sau đó lại hung hăng giơ tay ra hiệu.
Chỉ một thoáng, đám sương mù bao phủ sông núi, Đại Yêu Sơn Mạch tự dưng dâng lên một tầng gió lớn.
Ánh sáng màu trắng tan hết, phía xa truyền đến một tiếng gọi ầm ĩ, người của Vân gia đã biến mất ở trên bầu trời.
Trong mắt Liễu Nhược Hi đầy tức giận, trên mặt hiện ra sự ngang ngược, Thánh Vương khí được vận chuyển ra, nhìn chằm chằm vào Vân Trung Ly.
- Vân gia chủ, vì sao ngươi lại hạn chế tự do của Uyển Nhi muội muội?
- Chuyện của Vân gia ta còn chưa tới phiên nhóc Thánh Sơn ngươi để ý tới!
Vân Trung Ly hình như trút tất cả tức giận lên trên người Liễu Nhược Hi, toàn thân có khói nóng bốc lên, ánh mắt cực kỳ thâm trầm.
- Ầm!
Cổ Nhạc và Long Phá Sơn, Tây Vô Tình đồng thời di chuyển, cố kéo Liễu Nhược Hi về, gương mặt Thánh Hỏa càng thêm nghiêm trọng, trầm giọng nói.
- Đừng quên, ngươi còn là Cửu Thánh Nữ của Thánh Sơn!
Liễu Nhược Hi đứng ngẩn người, hình như đã lấy lại tinh thần, nàng cắn chặt hất đầu sang một bên, trầm mặt không nói.
Sau khi cường giả của Vân gia và Long gia rời sau, Thánh Điện, Hải Thành và Đạo Minh cũng đều phái cường giả đưa đám người Hư Trần đã được trị liệu khẩn cấp trở về thế gia địa tộc.
Viêm Diệt Thiên đến gần Vân Trung Ly, lắc đầu khẽ nói:
- Tiểu tử Long Thương kia quả nhiên vẫn thua trong tay của Tô Dật! Long Thần trả thù, tiểu tử này không chết cũng phải chết!
Kết quả rất rõ ràng, tất cả mọi người ở đó chỉ có Tô Dật chưa đi ra, đám người Hư Trần chưa đi tới tầng thứ nhất tối đa cũng chỉ bị thương nặng mà thôi.
Long Thương trực tiếp giao đấu với Tô Dật lại rơi vào kết quả như vậy, lúc này sống chết chưa rõ, Long Thần trả thù khiến người ta có vô số suy đoán.
- Ngươi thật sự tưởng hắn đi trả thù sao?
Vân Trung Ly nâng mí mắt lên, nhìn chằm chằm vào Viêm Diệt Thiên.
Phía sau truyền đến tiếng nói chói tai của Độc Cô Thành, giọng nói không âm không dương khiến người ta có chút khó chịu.
- Nhi tử sống chết chưa biết, sốt ruột vội vàng trả thù, đây là hợp với lẽ thường sao? Hơn nữa, bên trong còn có hai nữ nhân khó đối phó!
- Bên trong nhất định là có chuyện còn quan trọng trong tính mạng nhi tử của hắn!
Bốn người buột miệng nói.
Ánh mắt bốn người của thế gia đồng thời chấn động, môi Vân Trung Ly còn run rẩy, nói:
- Long Quảng khổ luyện nhiều năm như vậy, chỉ sợ là chờ ngày hôm nay thôi!
- Một chiêu vừa nãy của hắn đã đột phá cảnh giới trong lời đồn đại kia sao?
Trên mặt Dạ Ức lộ vẻ nghi ngờ, nói với Vân Trung Ly.
- Không, tuyệt đối không phải. Nếu đã đạt tới, hắn còn cần đặc biệt chạy tới xác định Thập Ngọc Lâu có phải là thông đạo không gian hay không à?
Độc Cô Thành khẽ gật đầu khen ngợi, ánh mắt nghiêm trọng, khí tức lạnh lẽo bao phủ toàn thân, nói.
- Cho dù là Nguyên Thiên cảnh, bốn người chúng ta cũng không chắc đã là đối thủ của hắn! Vân lão quái, ngươi có tu vi cao nhất, ngươi nói xem!
Viêm Diệt Thiên bất đắc dĩ nói.
Vân Trung Ly im lặng một lát, ánh mắt thâm trầm. Uy lực còn sót lại của Long Quảng vừa rồi vẫn phiêu đãng trong không trung. Hắn ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhắm hai mắt lại.
- Cứ chờ xem! Không quan tâm kết quả thế nào, sau khi Long Quảng đi ra nhất định sẽ cho chúng ta một câu trả lời!
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt mọi người lại nhìn về phía cửa Thập Ngọc Lâu đã đóng lại từ lâu. Lúc này ảo ảnh Thập Ngọc Lâu đã sắp biến mất.
Đoan Mộc Tiêu Mạn, Thánh Tôn còn có Long Quảng đều ở trong đó, mà bên trong còn có một nhân vật quan trọng nhất.
Vân Trung Ly quay lưng về phía tất cả mọi người, ánh mắt nghiêm trọng.
- Tô Dật, ngươi rốt cuộc phát hiện ra cái gì bên trong vậy?