← Quay lại trang sách

Chương 1928

Trong trời đất hoang vang cô liêu, có khí lưu khủng khiếp xoay quanh ở trong không trung.

Trên trời dưới đất đầy khí tức viễn cổ thê lương, cả Thập Ngọc Lâu đã bị đánh thông.

Dưới khí tức cổ xưa, tất cả đều có vẻ nhỏ bé, kình khí nóng bỏng khủng khiếp tràn ngập không trung, vô cùng mờ mịt.

- Nơi này chính là Thập Ngọc Lâu?

Thánh Tôn tự dưng run lên, nhìn trời đất thay đổi, năng lượng thiên địa hỗn loạn quấn lấy nhau trong không gian.

Dòng nước lũ rất lớn cuốn ra phía chân trời, lực cắn nuốt kéo dài từ trên trời xuống tới mặt đất, núi lửa, hồ nước, đất đai đều hóa thành từng trận gió xoáy bay về phía xa!

Tất cả đều giống như bị một lực hút cực kỳ khổng lồ dẫn dắt, tất cả đều có thể bị cắn nuốt sạch sẽ.

Ánh mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn nghiêm trọng, toàn thân có băng tuyết ngưng tụ, khí tức mênh mông từ trên thân phun trào ra, giơ tay lên chỉ vào vòi rồng phía chân trời.

- Quy tắc không gian ở đây đang được tạo lại, sau khi cơn lốc gió xoáy dừng lại, tất cả mọi thứ nơi đây đều sẽ bị xóa sạch!

Thánh Tôn không nhịn được nhíu mày, giọng trầm xuống khẽ nói:

- Lẽ nào Tô Dật đã bị cuốn vào trong cơn gió lốc này rồi sao?

- Tô Dật ở đâu?

Chợt có quát vang dội từ phía sau vọng tới, tiếng rồng ngâm khiếp người vang vọng trời đất, giống như hai dải ánh sáng đang chạy nước rút, vảy rồng lấp lánh ánh sáng màu vàng chấn động trời đất!

Trời đất vốn đã hoàn toàn hỗn loạn lại kèm theo kình khí cuốn ra, năng lượng thiên địa cực lớn giống như nghiền ép núi biển, vẻ mặt Thánh Tôn đỏ bừng, khóe mắt run rẩy.

- Là Long Quảng! Hắn tiến vào rồi!

Thánh Tôn khẽ kêu lên.

Trong núi non chập chùng bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều ánh sáng, không gian lập tức dâng lên dao động, cả khoảng không gian vặn vẹo!

- Nếu hắn không vào mới là lạ đấy!

Đoan Mộc Tiêu Mạn không quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào trận gió xoáy đang phát ra những tiếng "vù vù" đáng sợ ngoài xa.

Chỉ một thoáng, trên không trung dường như bắt đầu run rẩy, một khí tức làm cho tất cả mọi người cảm giác áp lực đang dao động lan tràn ra, khiến linh hồn người ta bất giác chấn động.

- Ngao!

Kim Long hạ xuống, áp lực ngập trời giống như một thanh đao lớn cắt ngang qua không gian, chặt đứt trời đất, không gian xung quanh lập tức xuất hiện gợn sóng lớn, khí tức cổ xưa thương tang kinh người lan tràn ra.

- Tô Dật ở đâu? Lăn ra đây!

Hai mắt Long Quảng đỏ ngầu, lửa giận và sát ý tràn ngập không gian, giọng nói hùng hồn tạo thành sóng chấn động đập mạnh vào ngực người khác.

- Long Quảng, trước khi hỏi Tô Dật, ngươi đáng lẽ nên trả lời vấn đề của mấy người chúng ta đã!

Trong mắt Thánh Tôn cũng lộ vẻ tức giận, tu vi Nguyên Vực cảnh lục trọng cũng ầm ầm phát ra.

Bóng dáng xinh đẹp lập tức bị ánh sáng màu vàng của Thánh Vương khí bao quanh, không gian nhộn nhạo, Đoan Mộc Tiêu Mạn cũng xoay người lại, trên thân hình tuyệt mỹ có băng tuyết ngưng tụ, tiếng gió thổi băng cuốn che trời lấp đất không ngừng vang vọng.

Nàng phất tay áo, thực lực nửa bước Nguyện Thiên nhanh chóng phát ra, một khí lưu dao động hung hãn xuất hiện, băng tuyết quanh thân hóa thành tia chớp tập trung lại thành vòng sáng.

Đồng tử của Long Quảng nhất thời giãn ra, ở trong không gian hỗn loạn này, áp lực vốn có tác dụng hạn chế nhất định đối với tu vi, nhưng một người là Nguyên Vực cảnh lục trọng, một người là nửa bước Nguyên Thiên!

Nhất thời, trên gương mặt trầm tĩnh của Long Quảng hiện lên vẻ cảnh giác và kinh ngạc, hơi lạnh dâng lên làm từng sợi tóc gáy của hắn dựng ngược.

- Nửa bước Nguyên Thiên!

Long Quảng khẽ nói.

Cũng trong lúc đó, cảm giác khí tức vô cùng khủng khiếp di chuyển, Thánh Tôn hơi biến sắc, trong đôi mắt thâm thúy hiện ra vẻ kinh hãi.

- Nàng lại có thể là nửa bước Nguyên Thiên!

Thánh Tôn khẽ thì thầm.

Sau mấy chục năm khổ luyện, mình đã tận mắt thấy nửa bước Nguyên Thiên cảnh!

Trên Nguyên Vực cảnh, càng lên một tầng lại càng khó khăn, bản thân Thánh Tôn dừng lại ở Nguyên Vực cảnh lục trọng đã gần mười năm, bây giờ không ngờ có người đã đạt đến nửa bước Nguyên Thiên cảnh, cách Nguyên Thiên trong truyền thuyết không xa!

Đến Nguyên Thiên cảnh lại có thể phá nát hư không, xuyên qua không gian của đại lục qua lại tự do, trở thành bá chủ thật sự của trời đất!

- Long Quảng, ta hỏi ngươi đáp, bằng không phải chết!

Đôi mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn bình tĩnh, hoàn toàn không có cảm xúc dao động.

Long Quảng che giấu sự sợ hãi trong lòng ý, mắt vàng chuyển động, quay đầu liếc nhìn trận gió xoáy hung bạo ở chân trời, cuồng phong chuyển động cuốn từng sợi tóc của hắn bay lên, nhíu mày không nói.

- Đệ đệ ta Đoan Mộc Kình Thiên rốt cuộc ở đâu?

Long Quảng ngẩn người ra rồi đột nhiên cười, trong nụ cười tràn ngập sự điên cuồng và ma quái.

- Đoan Mộc Kình Thiên? Ta còn muốn hỏi ngươi, ngươi đuổi theo mấy chục năm đến bây giờ vẫn không tìm được, sợ là đã chết rồi!

- Làm càn!

Đoan Mộc Tiêu Mạn khẽ kêu lên.

Nhất thời, trong hai mắt có ánh sáng sắc bén giống như tia chớp lướt qua, cách không bắn ra một miếng băng tuyết khiếp người, Thánh Tôn theo bản năng tránh sang bên cạnh.

- Ầm!

Ngọn núi nhỏ phía sau trực tiếp hóa thành đá vụn giống như đạn pháo bắn mạnh ra bốn phía, thanh thế kinh người.

Uy lực khủng khiếp thình lình phát sinh làm cho khóe Long Quảng mắt giật giật, nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn bình tĩnh như nước, Long Quảng càng tức giận hơn, quát lớn.

- Ngươi là nửa bước Nguyên Thiên thì sao!

- Vèo vèo!

Bên trong không gian, khí tức tang thương cổ xưa cuốn lên, xung quanh Long Quảng hiện ra bí văn, khí tức cực lớn của Kim Long tràn ra, một khí tức hủy diệt không sao kể siết xuất hiện, thậm chí đạt tới mức khủng khiếp.

Long Quảng cũng là nửa bước Nguyên Thiên cảnh, trong mắt Thánh Tôn nhất thời lộ vẻ kinh hãi, thoáng cái nhìn thấy hai người nửa bước Nguyên Thiên, đây là chuyện kinh hãi tới mức nào!

Ánh sáng lan tràn, dao động vô hình lại phát ra ánh sáng lóa mắt.

- Đoan Mộc Kình Thiên có thể đạt đến Nguyên Thiên cảnh, nhất định là vì Kim Trấn Thiên Thạch, chiếm giữ làm của riêng vốn chính là tội chết! Cút ngay! Ngày hôm nay bản tôn sẽ tính hết món nợ với các ngươi, còn cả Thánh Tôn nữa. Các ngươi đáng lẽ không nên mưu toan chống lại Long gia!

Long Quảng vừa dứt lời, trong mắt bắn ra hai tia sáng màu vàng, ánh sáng hóa thành ảo ảnh lao về phía trận gió xoáy!

- Vù vù vù!

Đoan Mộc Tiêu Mạn lập tức ra tay, không gian chấn động không ngừng, băng tuyết mở ra, dưới ánh sáng màu xanh lam chói mắt bao phủ, tất cả đường đi của Long Quảng đều bị chặn kín.

- Đoan Mộc Tiêu Mạn, ngươi thật sự tưởng bản tôn không dám giết ngươi à!

Long Quảng đang bước giữa không trung đột nhiên xoay người lại, hai mắt bắn ra sát khí điên cuồng, giống như con mãnh thú vừa thức tỉnh vậy.

- Long Quảng, chống lại à? Ngươi không phải nên trả lại mạng cho Thánh đế sao?

Thánh Tôn cười lạnh.

- Cấm chế không gian trong rừng rậm Man Yêu là ngươi làm ra sao?

Hai bóng dáng người giẫm lên không trung, đồng thời lao về phía xa, trong đôi mắt đầy huyết sắc, tất cả phẫn nộ mà Thánh Tôn đè nến bao nhiêu năm chợt xông lên đầu, ảo ảnh Thánh Vương che trời lấp đất kèm theo áp lực ngập trời ép xuống.

Kình phong của trận gió xoáy phía sau đã dần dần biến mất, năng lượng thiên địa từ từ dừng lại, trong mắt Long Quảng ánh lên vẻ lo lắng.

- Hóa ra lần này hai ngươi tới là để đòi nợ! Nếu các ngươi đều muốn chết, vậy cũng đi tới gặp Đoan Mộc Kình Thiên đi!

- Ầm!

Hắn hơi nghiêng người, long trảo màu vàng lập tức lao ra, chưởng ấn che khuất bầu trời giống như đập nát không trung, một chưởng tiếp theo một chưởng, rơi vào trên thân của Đoan Mộc Tiêu Mạn và Thánh Sơn.