Chương 1935
Người này là đang nướng thịt cho mình ăn sao?
Trong lòng Tô Dật có một ý nghĩ, hắn không phải là Đoan Mộc Kình Thiên chứ?
Nhớ tới đến lão già mặc trang phục màu trắng nhìn thấy ở Giới Vực Châu, Tô Dật vẫn lắc đầu, hủy bỏ ý nghĩ này.
Hơn nữa mười mấy ngày qua, mình vẫn luôn khôi phục lại, nam tử áo trắng cũng không tới quấy rầy mình, cứu mình về hình như cũng không có mưu đồ gì.
- Nhanh như vậy đã khôi phục được rồi sao? Hơn mười ngày đã có thể đạt tới mức như vậy, ngươi cũng thật kỳ lạ!
Nam tử áo trắng không quay đầu lại, vẫn quay mặt về phía ba mặt trời nướng thị.
- Ngươi đói sao?
Tô Dật hỏi ngược lại.
Nam tử áo trắng thả con vật đang nướng xuống đất, nhất thời một tiếng động rất nặng nề vang lên, mặt đất xuất hiện vết nứt.
- Không đói bụng, chỉ buồn chán thôi, cứu một người trở về cũng không nói chuyện với ta! Chỉ có thể tìm một vài chuyện để làm thôi!
Tô Dật không nhịn được chợt kinh ngạc, Man Yêu thú này tự nhiên nặng như vậy? Nhưng nam tử áo trắng nâng trong tay quả thật quá nhẹ nhàng.
Hắn đi tới bên cạnh nam tử áo trắng, một năng lượng tinh thần vô cùng cường đại ép lên trên người, Tô Dật biết nam tử áo trắng đang quan sát mình.
Hắn không lộ cảm xúc vận chuyển lên Thiên Nguyên Cổ Kinh, lạnh lùng nâng con vật đang nướng dở lên, Thiên Tinh Kinh Phách trong tay tung bay lên xuống, Man Yêu thú cực lớn rất nhanh đã bị tách ra.
Tô Dật lại lấy đồ gia vị đã lâu không dùng trong người, lấy Hỏa Tinh Đằng làm giá.
Không bao lâu, mùi thơm tỏa ra bốn phía, mỡ chảy tỉ tách, mùi thơm mê người làm cho nam tử áo trắng lập tức kinh ngạc.
Tô Dật đưa một miếng thịt cho nam tử áo trắng, khẽ nói:
- Ở đây chỉ một mình ngươi thôi sao?
Nam tử áo trắng cắn một miếng thịt, mắt lập tức sáng lên, trong miệng lưu lại mùi thơm, không ngừng nói:
- Đúng vậy, ta vẫn luôn chỉ có một mình, nhưng ta cũng chỉ mới tới đây không lâu!
Không bao lâu? Trong lòng Tô Dật lập tức có chút thất vọng, câu trả lời này khác với hy vọng của mình.
Tô Dật khẽ hỏi:
- Sao ngươi tới đây?
Nam tử áo trắng tiếp tục gặm thịt nướng, trong mắt lóe lên một tia thâm thúy, khẽ nói:
- Ta hồ đồ rồi, cũng không biết nữa. Hình như là gió lớn thổi tới?
Tô Dật nghe xong, không khỏi nhíu mày, nam tử trước mắt tối đa chỉ khoảng ba mươi tuổi, tóc ở thái dương đã bạc trắng, cho người ta một cảm giác không hợp.
Về phần nam tử trước mắt rốt cuộc bao nhiêu tuổi, có tu vi thế nào, đều là một câu đố, đầy cảm giác thần bí.
Nam tử áo trắng nói vậy, rõ ràng có chút không tin mình, nếu vậy, Tô Dật cũng không tiện hỏi thăm xem hắn rốt cuộc gọi là gì.
- Thịt ăn ngon không?
Tô Dật câu được câu không hỏi.
Lắc ngón tay, nam tử áo trắng khẽ gật đầu, nói:
- Không ngờ tiểu tử ngươi còn là một đầu bếp, rất nhiều năm ta cũng không có ăn được thịt ngon như vậy! Không tệ, không tệ!
- Rất nhiều năm?
Nam tử áo trắng dừng lại một lát, xấu hổ nói:
- Đúng vậy, rất nhiều năm, từ sau khi mở ra du lịch tinh vực, ta đã không có thưởng thức được món ăn ngon, tinh vực khác ăn quả thực là đáng sợ! Tai họa của nhân gian!
Nhìn Tô Dật có vẻ nghi ngờ không hiểu, nam tử áo trắng khẽ nói:
- Ngươi cũng là người du lịch tinh vực sao?
Tô Dật cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại:
- Có người du lịch nào có thể khiến bản thân mình toàn thân đều bị thương à?
- Cũng đúng, Nguyên Hoàng cửu trọng lại dám chạy lung tung ra đây, đảo lại cũng rất giống ta!
Tô Dật nghe được lời này bèn ngồi xuống bên cạnh nam tử áo trắng, nhìn ba mặt trời phát ra ánh sáng màu vàng chói lòa, khẽ nói.
- Ngươi nói cho ta nghe một chút về chuyện tinh vực đi?
Vẻ mặt nam tử áo trắng có chút cổ quái, quan sát người nam tử trước mắt này, trầm giọng nói:
- Sao ngươi lại không biết gì cả vậy? Ngươi từ đâu tới?
Tô Dật gãi đầu, ánh mắt có chút do dự rồi nhún vai nói:
- Ta từ một tinh vực không biết tên tới, không nhắc tới cũng được!
Tô Dật cười ngượng ngùng, liếc nhìn về phía nam tử áo trắng, vô tình hay cố ý quan sát phản ứng của nam tử áo trắng.
Trong mắt nam tử áo trắng lập tức lóe lên một tia giảo hoạt, cười hì hì nói:
- Nếu vậy, ngươi cũng không phải là khách du lịch tinh vực, ta có nói với ngươi thì ngươi cũng không hiểu. Đúng rồi, ngươi làm sao xuyên tới đây được vậy?
Tô Dật lập tức cười thầm. Hai người đều đang thử nhau, ở một nơi hoang vắng như vậy, ai sẽ không tin tưởng đối phương chứ?
Hơn nữa, nam tử trước mắt có tu vi khó lường, càng không thể không đề phòng.
- Ta cũng bị một trận gió thổi tới?
Tô Dật nhíu mày, cũng có một phần thần bí và giảo hoạt mà che giấu, khóe miệng hơi cong lên.
Nhất thời, nam tử áo trắng vỗ tay một cái, thả thịt nướng xuống, bĩu môi nói:
- Không có ý nghĩa! Quá không có ý nghĩa!
Nam tử áo trắng đứng dậy, nhìn Tô Dật rồi đi về phía trước.
- Nơi này chính là tường kép tinh vực, mỗi tinh vực đều có một tường kép thời không, tương tự với dải thời không trung gian dùng cho bảo vệ cho tinh vực không bị bên ngoài quấy nhiễu.
Tô Dật đuổi theo, nam tử áo trắng bước không nhanh nhưng thân hình lại giống như ảo ảnh, lập tức lao ra một đoạn xa.
- Ầm!
Dưới chân Tô Dật có vòng xoáy dâng lên, Phù Diêu Bách Biến Bộ nhất thời xuất hiện, lập tức vọt tới bên cạnh nam tử áo trắng!
Nam tử áo trắng hình như phát hiện ra điều gì, ánh mắt sáng ngời và quay đầu lại, hai tay đẩy ra, một áp lực linh hồn hình cung giống như dời núi lấp biển lao nhanh đến.
- Ầm!
Tô Dật vừa ngước mắt lên, trong mắt hiện lên hàn quang rồi nhanh chóng tránh sang một bên.
- Không tốt!
Cũng trong lúc đó, dao động hung hãn lan tràn ra khắp nơi, Tô Dật lập tức dùng tới Vô Song Long Thiểm, lóe mắt đã lao ra.
Trong lúc đó, bốn hồn ảnh cũng bổ ra đao quang khủng khiếp, bàn chân giẫm một cái, hai cánh phía sau vỗ mạnh, hư không lập tức chấn động, toàn thân lan tràn khí tức lẫm liệt!
Tô Dật tránh thoát một đòn có thể cảm giác rừng rậm Hỏa Tinh Đằng phía sau sắp nổ tung lên, khắp bầu trời đều là chất lỏng của dây leo đỏ như máu, hư không nóng lên!
Nam tử áo trắng híp mắt lại, toàn thân phát ra khí tức linh hồn càng thêm mạnh mẽ, cuốn ra, Tô Dật thầm hô một tiếng:
- Năng lượng linh hồn thật mạnh!
Lúc này, Tô Dật cũng không suy nghĩ nhiều, Vân Ảnh Đạp Sương nhanh chóng vẽ ra một đường trên không trung, lướt qua một đoạn xa, Huyết Hoàng Liệt Thiên trong tay bạo phát ra!
Có tiếng kêu chói tai vang lên, huyết khí phun trào khắp bầu trời, hư không vỡ ra từng tấc, vọt tới bên cạnh nam tử áo trắng!
Ánh mắt Tô Dật hơi trầm xuống, vốn định một lần hành động trừng trị nam tử áo trắng, nhưng không ngờ Thiên Tinh Kinh Phách của mình lại bị hai đầu ngón tay của nam tử áo trắng dễ dàng nắm được!
Áo bào trắng tung bay, trong mắt nam tử áo trắng hiện ra vẻ cao ngạo, khí tức toàn thân dâng ra như sóng khí.
- Phù Diêu Bách Biến Bộ, lực của Bạch Giao Thần! Ngươi rốt cuộc là ai? Không nói, ta giết ngươi!
Nam tử áo trắng trầm giọng quát nói.
Tâm thần Tô Dật nổ tung, ở trước mặt nam tử áo trắng này áp lực linh hồn mình thậm chí có cảm giác muốn nằm rạp.
- Áp lực linh hồn còn mạnh hơn Tiêu Mạn!
Tô Dật khẽ kêu lên một tiếng.
Lập tức, Tô Dật đã chắc chắn với suy đoán trong lòng. Ban đầu mình tới Giới Vực Châu nhìn thấy một lão già mặc trang phục màu trắng.