← Quay lại trang sách

Chương 1936

Nam tử trước mặt không chỉ có phong thái tuấn lãng, hơn nữa không tính là già, làm sao có thể liên hệ với Đoan Mộc Kình Thiên được.

- Đoan Mộc Kình Thiên, ngươi còn muốn giả vờ tới khi nào?

Khóe miệng Tô Dật giật giật, nghiêm giọng nói.

Nam tử áo trắng nhất thời ngây người, hắn đã quá lâu không nghe được người khác gọi mình như vậy, áp lực có chút dao động, mắt phát sáng.

- Ngươi nói gì?

Nam tử áo trắng có chút không thể tin tưởng, trong lòng Tô Dật càng tin chắc người này chính là Đoan Mộc Kình Thiên, nhất thời thu lại khí tức, giang hai tay ra, biểu thị không đánh nhau!

Hắn chậm rãi hạ xuống đất, đi về phía Đoan Mộc Kình Thiên, đưa lưng về phía mặt trời, ảo ảnh màu đen càng tên lên dáng vẻ kiên nghị của Tô Dật.

Sâu trong đồng tử màu đen có ánh sáng dao động, Tô Dật chậm rãi nói:

- Kình Thiên tiền bối, Tiêu Mạn nàng rất nhớ tiền bối!

- Bịch bịch!

Đoan Mộc Kình Thiên nghe được hai chữ "Tiêu Mạn", bất giác lui về phía sau hai bước, không ngừng lắc đầu, trong mắt lóe ra sự cảnh giác nói.

- Tiêu Mạn, Tiêu Mạn! Ngươi làm sao lại biết được? Ngươi từng gặp tỷ tỷ của ta à?

Viền mắt đỏ hoe, trái tim của Tô Dật như tan chảy, than thở:

- Còn nhớ rõ giao hẹn của ta và ngươi ở rừng rậm Man Yêu không?

Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, thoáng cái dường như già mấy chục tuổi, trong hốc mắt đỏ ngầu tràn ngập bi thương.

Đoan Mộc Kình Thiên bắt đầu nhớ lại chuyện năm đó, đột nhiên nở nụ cười, giọng nói lập tức trở nên tang thương nói:

- Là ngươi, hóa ra trông ngươi thế nào!

Tô Dật khẽ gật đầu, nhìn người đã chỉ dẫn võ đạo cho mình, thật lâu không nói, mũi đau xót, nhất thời hành đại lễ với Đoan Mộc Kình Thiên.

- Tiểu tử ngươi làm gì vậy?

- Tiền bối mở đường võ đạo cho ta, ta không dám bất kính!

Vẻ mặt Tô Dật nghiêm túc, đối với nam nhân trước mắt này, trong lòng hắn có vô số hướng tới và tưởng niệm.

Đương nhiên còn có một tầng quan hệ khác, Đoan Mộc Kình Thiên lại là đệ đệ của Đoan Mộc Tiêu Mạn.

-------------------------------

Trong Ngự Thiên cung.

trong Ngự Thiên Thần điện phía sau núi.

Vừa về tới Ngự Thiên cung, các chư hầu trưởng lão tập trung lại một chỗ, mở hội trưởng lão nghị. Đoan Mộc Tiêu Mạn lại không tham dự.

Mọi người mồm năm miệng mười, thảo luận về kết quả được mất của cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong lần này, mọi người đều lựa chọn ngậm miệng không nhắc tới chuyện của Tô Dật.

- Các ngươi nói xem, chuyện lớn mà cung chủ nói tới sẽ không liên quan đến Long gia chứ?

Cổ Nhạc ngồi ở vị trí đầu, gương mặt hiền hòa lại có chút lạnh lùng, ánh mắt thấy chết không sờn quan sát mọi người phía dưới.

- Cổ Nhạc cung chủ, ngươi nói một câu đi, ngươi hiểu rõ Đoan Mộc cung chủ nhất!

Cổ Nhạc vuốt chòm râu, không nói một lời, nhớ lại Đoan Mộc cung chủ mấy lần xông vào nguy hiểm vì Tô Dật, mà lần này lại trực tiếp nhằm vào Long gia.

Cho dù không rõ tình hình bên trong, vì Tô Dật, Đoan Mộc Tiêu Mạn cũng sẽ phát động thảo phạt Long gia.

- Các ngươi sợ sao?

Giọng Cổ Nhạc hơi lạnh, toàn thân phát ra sát khí không gì sánh được.

Các chư hầu trưởng lão dò xét liếc nhìn nhau, trong mắt cũng hiện ra sát ý, Long Phá Sơn là người dẫn đầu, đứng dậy lớn tiếng nói.

- Nực cười, Long gia là thứ gì, bọn họ làm ra những chuyện kia, các môn phái khác không dám nói, chúng ta còn sợ sao?

- Đúng vậy, Long gia từ trước đến nay bá quyền, từ Đoan Mộc Kình Thiên đến Tô Dật... người Ngự Thiên cung ta cũng bị hắn Long Quảng đuổi tận giết tuyệt sao?

Mấy chư hầu trưởng lão căm phẫn nói. Lúc này Quân Hạo Thiên đẩy cửa tiến vào, trong mắt càng đầy huyết khí, cúi người thở dài quát với các trưởng lão.

- Ta cũng không sợ!

Lãnh Vũ Ninh và Lâm Sương Bình đỡ Quân Hạo Thiên bước tới, ánh mắt Cổ Nhạc dịu xuống.

- Hạo Thiên, đã khá hơn chút nào chưa?

Gương mặt Quân Hạo Thiên lộ vẻ bướng bỉnh, ánh mắt sắc bén, chống cột nói.

- Cổ Nhạc cung chủ, có tin tức của Tô Dật chưa?

Mọi người im lặng, bầu không khí đột nhiên trở nên đông chứng. Quân Hạo Thiên lập tức thất vọng, Cổ Nhạc cao giọng nói.

- Tâm trạng của Đoan Mộc cung chủ cũng không tốt hơn các ngươi bao nhiêu đâu! Tất cả mọi người lấy lại tinh thần đi. Tiếp theo sẽ có một trận đánh ác liệt! Các vị chư hầu trưởng lão nghe lệnh!

Ánh mắt mọi người nặng nề, tất cả gương mặt đều lộ vẻ nghiêm túc, Long Phá Sơn cũng lộ ra vẻ mặt lập tức xống vào đại chiến.

- Chư hầu trưởng lão nghe lệnh!

- Có mặt!

- Trở lại phân cung chính của các đại lục sắp xếp cho ổn thoả, tất cả bước vào trạng thái phòng ngự, làm tốt công tác cất giấu điển tàng, phương pháp luyện đan, khí phương của tất cả phân cung! Từ trước đến nay Long gia luôn để mắt tới chúng ta, thèm muốn Ngự Thiên cung đã lâu, lúc này Long Thương bị thương nặng, càng là nguy hiểm sớm tối! Trước khi Tô Dật về, cung chủ nhất định sẽ lựa chọn bế quan! Vào lúc này, các vị nhất định phải trợ giúp Ngự Thiên cung chống lại kẻ địch lớn! Đừng để cho cung chủ phải phân tâm!

- Vâng!

Long Phá Sơn, Lạc Vô Nhai nhìn nhau không nói gì, các cung chủ đại lục đều im lặng thật lâu, vẻ mặt khó coi.

- Tản ra!

- Tuân chỉ!

Trước khi mọi người rời đi, Cổ Nhạc còn đặc biệt căn dặn:

- Phân cung chủ Trung Châu, Lãnh Vũ Ninh phải luôn chú ý tới hướng đi của Thánh Sơn, chú ý mật thiết tới an nguy của Mộ Dao trong Thần Kiếm Môn, phó cung chủ Thương Hải, Lâm Sương Bình, ngươi tới gần Hỗn Loạn vực, phái người luôn quan tâm tới hướng đi của Bá Vương tông, bất kỳ kẻ nào tranh giành quyền lợi của Bá Vương tông thì ghi nhớ kỹ, nói cho ta biết!

Sau đó, phân cung chủ các đại lục không ngừng di chuyển khỏi Ngự Thiên cung, trở về đại lục của mình.

Trong thời gian ngắn, tất cả Ngự Thiên cung vô cùng trống trải, trong đại sảnh nghị sự lớn như vậy tràn ngập bầu không khí nghiêm túc, áp lực í làm cho trong lòng Quân Hạo Thiên thấy toàn thân ớn lạnh.

Cổ Nhạc quay lưng về phía cửa lớn, ánh mắt nhìn đại sảnh lớn đã từng thương lượng rất nhiều chuyện lớn, bóng lưng cô đơn mang theo mấy phần thê lương.

- Cổ Nhạc cung chủ, Long gia thật sự dám xông lên Ngự Thiên cung sao?

Cổ Nhạc cay đắng, cười nói:

- Cho dù Long gia không đến, Ngự Thiên cung và Long gia sớm muộn cũng sẽ có một trận đánh!

Ánh mắt Quân Hạo Thiên run rẩy, lập tức cảm giác áp lực trên người nặng như núi, trên gương mặt tái nhợt chợt lộ ra sát ý lẫm liệt, kiên nghị lại dứt khoát, bất giác, ngón tay cắm vào tường, từng đốt ngón tay tím lại.

- Ngươi tin Đoan Mộc cung chủ không? Hạo Thiên.

- Tin!

- Vậy ngươi tin Tô Dật không?

- Mạng của ta là Tô Dật cho, ta đương nhiên tin!

Quân Hạo Thiên không hề do dự, buột miệng nói ra, Cổ Nhạc bất chợt xoay người lại, mái tóc trắng xoá nhưng tinh thần dồi dào, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng.

- Được! Trở lại từ từ an dưỡng tu luyện đi! Ngự Thiên cung cần tới những Đại tướng như ngươi đấy! Đúng rồi, thông báo với sư phụ của ngươi một tiếng, Ngự Thiên cung đã tới lúc mời mấy lão thần tiên kia ra rồi!

Nhớ tới thái thượng trưởng lão mình mới bái làm sư phụ, ánh mắt Quân Hạo Thiên lập tức thoáng động, đôi môi cong lên, khẽ gật đầu rồi quay người bước nhanh ra ngoài.

Sau khi Quân Hạo Thiên đi rồi, lông mi dài của Cổ Nhạc run rẩy, áo choàng dài phía sau tung bay phần phật, khẽ quát.

- Đã không xuất thế thì thôi, Ngự Thiên cung ta xuất thế sẽ đánh ra một thiên băng địa hãm của riêng mình! Thiên Man lại một lần nữa đại loạn thì có gì phải ngài!

- Vút!

Cổ Nhạc vung tay áo bào, thân hình hóa thành một tia chớp lao về phía ngọn núi sau Ngự Thiên Thần Điện.

-----------------------------------

Sâu bên trong địa mạch của Ngự Thiên Thần Điện.

Ánh sáng tinh thạch lập lòe, năng lượng thiên địa mênh mông cuốn ra xung quanh, năng lượng tinh thạch nồng đậm chiếu sáng cả thiên địa cổ xưa này.