Chương 1937
Đoan Mộc Tiêu Mạn mặc Nguyệt Bào, trong mắt như có sương mù phủ lên, chói lòa như Ngân Hà trên chín tầng trời, đờ người ra nhìn địa mạch với chút buồn bã.
- Sư phụ, ngươi xem hồn kỹ này của ta thế nào?
Cảnh tượng lúc đầu khi Tô Dật ở trước mắt mình thi triển Vô Song Long Thiểm dường như hiện ra trước mắt, đôi môi hồng run rẩy.
- Lần này ngươi cũng muốn biến mất mấy chục năm sao?
Trong mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn dâng lên ánh nước, giống như sóng cao vạn trượng nổi lên trong biển sâu.
Đoan Mộc Tiêu Mạn vừa nói ra lời này thì mũi đau xót, cuối cùng không nhịn được nữa mà ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm lấy đầu gối, cơ thể run rẩy.
Từng giọt nước mắt rơi xuống địa mạch, năng lượng thiên địa không ngừng dao động.
Đoan Mộc Tiêu Mạn biết, nàng đã chống đỡ quá lâu rồi, cho dù Tô Dật đã từng biến mất ở trước mặt mình, nàng vẫn tự nói với mình:
- Không sao, hắn sẽ trở lại!
Chỉ là có đôi khi, lặng lẽ khóc cũng khiến người ta đau lòng.
Có đôi khi, lời nói dối khiến người ta tổn thưởng nhất chính là lừa mình dối người.
Bản thân Đoan Mộc Tiêu Mạn đã quên mất đã bao lâu mình không suy sụp, khóc lớn như vậy rồi.
Từ trước đây hắn xông vào Ngự Thiên cung, lại giúp đỡ mình dẹp loạn trong Ngự Thiên cung, ở cùng mình ở dưới đáy Đoạn Kiếm, đại chiến với Huyết Sắc Yêu Long.
Từng cảnh tượng lần lượt hiện ra như muốn nổ tung đầu Đoan Mộc Tiêu Mạn đầu.
- Vì sao! Vì sao ngươi phải liều mạng như vậy? Đáng lẽ phải do ta gánh chịu, không cần ngươi giúp ta!
Đoan Mộc Tiêu Mạn úp mặt giữa đầu gối, Nguyệt Bào đã dính ướt một mảng lớn, hơi nước bay lên, máu nhỏ ra giữa đôi môi hồng.
Lúc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn bắn ra sát ý lạnh lẽo, khóe miệng cong lên khẽ thì thầm.
- Yên tâm, ta sẽ nhanh chóng tới tìm các ngươi thôi!
---------------------------------------
Ở Thánh Sơn, cây cỏ tươi tốt, mây lành giăng khắp bầu trời.
Linh cầm giang cánh, bay lượn giữa sông lớn núi non trùng điệp, bầu trời quang đãng, tấm lụa mỏng màu trắng sữa ngăn cách núi non trùng điệp, trong thiên địa bao phủ ánh sáng màu vàng tràn ngập khí tức năng lượng.
Núi rừng rậm rạp, dưới bầu trời vàng vọt, dãy núi chói lòa giống như núi vàng trang nghiêm, trên tường đá hùng vĩ kỳ lạ bị ánh vàng nhuộm màu, trùng trùng điệp điệp lại có vẻ rất tráng lệ.
Sông lớn uốn quanh, ngọn núi giống như sắt đen in bóng ngược xuống hồ nước, giống như ông lão say rượu không biết đã ngủ say bao nhiêu năm.
Chín Thánh Phong, trong Cửu Thánh Các.
Rèm cửa sổ màu vàng rũ xuống được vén sang hai bên, sau khi Liễu Nhược Hi trở lại Thánh Sơn thì cửa lớn không ra, cổng trong không bước, lại nhốt mình ở này.
Đã qua gần một tháng, mỗi ngày Liễu Nhược Hi đều đợi dưới chân núi đưa tin tức tới.
- Kỷ kỷ!
Linh cầm nghỉ chân bên giường, nhanh chóng giang cánh bay, tay Liễu Nhược Hi chống má, ánh mắt nhìn chăm chú vào trời đất rộng lớn có vẻ thất thần lại cô đơn.
- Ta còn không được tự do bằng một con chim nhỏ!
Ngón tay như ngọc đặt ở trên bệ cửa sổ, phía sau truyền đến một giọng nói tang thương.
- Tiểu thư, bây giờ trên dưới Thánh Sơn đang vô cùng hỗn loạn, không thể cứ đứng ở một chỗ, nhốt mình ở trong phòng được!
Lông mi Liễu Nhược Hi nhẹ động, dáng vẻ chán nản, buồn bã nói:
- Quan bá, ta... chẳng có hứng thú làm gì cả.
Trong lòng nàng tất nhiên biết, từ sau cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong trở về, Tuyết Hồng Lâu và Uất Trì Trường Phong đều bị trọng thương, sau khi trải qua điều dưỡng, cuộc chiến thánh đế lại chuẩn bị bắt đầu.
Trên dưới Thánh Sơn chi làm hai phái như nước với lửa, nếu như Thánh Tôn đời tiếp theo là mình cứ mặc cho khuynh hướng này phát triển, người được chọn làm thánh đế cơ bản sẽ dừng lại.
Lão già được gọi là Quan bá cũng chính là người lúc đầu đến đây cứu nguy cho Man Thành, dáng hắn còng xuống đứng ở ngoài cửa, lặng lẽ thở dài.
- Trong hơn hai mươi ngày, Thánh Tôn đã truyền gọi ngươi ba lần, ngày hôm nay lại tới gọi! Không thể không gặp được!
Nghe tên Thánh Tôn, cơ thể Liễu Nhược Hi theo bản năng run rẩy, đôi môi mím chặt rồi khẽ nói.
- Quan bá, làm phiền ngươi kéo dài thời gian giúp ta.
- Ôi!
Ngoài cửa chợt vang lê tiếng gõ cửa, tiếng bước chân từ từ đi xa, chỉ để lại một tiếng thở dài.
- Hắn tới thì phải làm sao đây?
Hàng lông mi tuyệt đẹp của Liễu Nhược Hi hơi rũ xuống, tay phải nắm chặt ngón trỏ, ánh mắt nhìn về phía xa, buồn bã nói:
- Lúc gặp mặt lại, tối thiểu ta vẫn là người của ngươi.
--------------------------------------
Thần Kiếm Môn, trên ngọn núi chót vót giống như mấy thanh thần kiếm đâm thẳng vào trời cao, chém rách hư không.
Giữa một dãy núi non trùng điệp là một hồ nước xanh lam in bóng trời xanh, hiện ra một đôi mắt xanh thăm thẳm.
- Dao nhi, không phải đã bảo ngươi đừng chạy ra ngoài sao?
Giọng nói ôn nhã từ phía sau truyền đến, nữ nhân với dáng vẻ quyến rũ trong bộ cung bào thanh nhã, mái tóc đen nhánh vấn tóc kiểu Lưu Vân bước đến.
Đôi mắt Tô Cuồng Ca sáng lấp lánh, gương mặt lại có chút nghiêm trọng, buồn bực nói.
- Dao Nhi, ngươi không biết ta và Tố Hân sư tôn của ngươi lo lắng cho ngươi sao? Mạng của ngươi không chỉ là của riêng ngươi!
Gương mặt Mộ Dao tiều tụy, hơn mười ngày luôn bất an làm cho sắc mặt nàng có vẻ tái nhợt, ngón tay nhẹ giơ lên, vuốt ve Cửu U Minh Xà.
Lúc này Cửu U Minh Xà cực lớn, hai mắt giống như lửa quỷ, trấn áp lòng người, yêu uy cường đại khiến người ta không dám tới gần.
- Nhưng trong lòng ta rất khó chịu, bất an!
Mộ Dao khẽ than thở, hai mắt lấp lánh, không chút sợ hãi.
Người được gọi là Tố Hân sư tôn liếc nhìn Tô Cuồng Ca, kéo Tô Cuồng Ca qua một bên, khẽ nói.
- Phục Yêu môn còn chưa có tin tức về sao?
Tô Cuồng Ca cũng có chút phiền não, khóe miệng bỗng nhiên tách ra, quát:
- Nếu có tin tức còn phải chờ ở chỗ này sao?
Dường như đã quen với tính tình của Tô Cuồng Ca, Tố Hân lắc đầu, đi về phía bên cạnh Mộ Dao.
- Dao Nhi, trên người ngươi có huyết mạch Kim Bằng, không nên cứ mãi trầm luân, cho dù Tô Dật không đến, ngươi cũng có chuyện quan trọng phải làm. Tối thiểu vì Thần Kiếm Môn, vì Bá Vương tông của Tô Dật, ngươi cũng phải cố gắng một chút.
Trên thân Tô Cuồng Ca phát ra sự nóng nảy, trong mắt lóe lên tinh quang, sát khí khiếp người, ngoan độc nói:
- Dật Nhi sẽ trở lại! Không thể không trở lại được!
Mộ Dao nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hồ nước, còn có lời Tô Dật nói với mình ở Bách Anh cung trước đó vẫn vang vọng ở bên tai.
Đứng dậy, Mộ Dao dịu dàng nói:
- Tô trưởng lão, sư phụ, các ngươi yên tâm! Đồ nhi biết rồi!
- Vậy thì ta yên tâm rồi. Ta trở về Thần Kiếm Môn đã gần một tháng, vẫn không yên lòng, ta đi Phục Yêu môn và Hỗn Loạn vực xem thử!
Tô Cuồng Ca còn chưa nói dứt lời, kiếm khí ngang dọc, phá thiên địa rời đi, tạo ra một vết kiếm dài trên không trung.
Mà lúc này, Tô Dật ở chân trời xa xôi còn không biết, mình rõ ràng mới ở tường kép Tam Ô Vực không quá mười ngày, Thiên Man Đại Lục đã qua gần một tháng.
Từ sau cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong, đại danh Tô Dật đã sớm truyền khắp các ngõ ngách của sáu lục địa ba châu một biển ở Thiên Man Đại Lục.
Năm thế gia lớn, Thánh Sơn, Hỗn Loạn vực, các môn các phái đều phái đệ tử và cơ sở ngầm tìm kiếm tung tích của Tô Dật.
Mà ở trong Long gia, Long Quảng đang tính toán một kế hoạch càng trực tiếp hơn, cuộc tranh giành thánh đế của Thánh Sơn đang khí thế hừng hực, quyền sở hữu của Uất Trì Trường Phong và Tuyết Hồng Lâu cuối cùng vẫn ở trên người Liễu Nhược Hi, không bằng nói là ở trên thân Tô Dật.