Chương 1939
Hai mắt khép hờ, Lôi Vân Hạc đứng dậy, trầm giọng nói:
- Ngự Thiên cung ngược lại là lựa chọn tốt, Phục Yêu môn thì sao? Đây chính là thế lực đỉnh cấp, ngươi xác định sẽ tiếp nhận chúng ta à? Tông chủ lại bất hòa với bọn họ!
Âm Minh bật cười nói:
- Các ngươi sẽ không phát hiện ra lần này có ai không cùng trở về sao?
Lúc này, mọi người mới phát hiện ra, hai vị Đại Cung Phụng của Bá Vương tông, Dương Minh cũng không trở về nữa.
- Hai vị Cung Phụng là đang ở Phục Yêu môn chờ tin tức của chủ nhân, Dương Minh lại quản lý Phục Yêu môn!
Nghe được lời này, mọi người suýt rơi tròng mắt xuống đất, kinh ngạc hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Âm Minh kể sơ qua mọi chuyện ở Phục Yêu môn, Thú hoàng và tất cả trưởng lão nhất thời đứng dậy, kích động không thôi.
- Âm Minh đại nhân, ngươi nói thật sao?
- Sao có thể như vậy được! Phục Yêu môn đấy! Ta không nghe lầm chứ!
- Quá kỳ diệu! Có Phục Yêu môn, Bá Vương tông, làm gì còn là thế lực thế hai trong Hỗn Loạn vực nữa
- Bây giờ chúng ta vượt xa Thương Vân Điện, nếu là thật, Hỗn Loạn vực cộng thêm Phục Yêu môn, sợ rằng thậm chí cũng có tư cách đấu với Thánh Sơn!
Âm Minh và Thanh Hoàng mỉm cười gật đầu. Thanh Hoàng nhìn đám người Long Tê Hoàng:
- Cho nên bây giờ chúng ta cần phải giữ lại thực lực, tạo ra hai quân đoàn, quân đoàn Bá Vương và quân đoàn Thiên Yêu, quân đoàn Bá Vương chia làm hai nhóm, trung tâm Vũ tông tập hợp ở Phục Yêu môn, trung tâm Hồn Tông đặt ở trong Ngự Thiên cung. Quân đoàn Thiên Yêu do mấy vị Thú hoàng đại nhân tự mình tuyển chọn, đưa tất cả vũ trang chính tới Phục Yêu môn, tu luyện đợi lệnh!
Trên mặt Long Tê Hoàng, Huyền Quy Hoàng, Tử Tượng Hoàng đều hưng phấn khó có thể kìm chế.
Ngoại trừ rừng rậm Man Yêu, Đại Yêu Sơn Mạch chính là thiên đường của Man Yêu thú, có ưu thế địa lý này, quân đoàn Thiên Yêu nhất định có thể nhanh chóng mạnh lên.
- Cứ như vậy, có ba mục đích có thể đạt được, thứ nhất giảm bớt áp lực cho Hỗn Loạn vực. Thứ hai dùng hết tác dụng, làm cho lực lượng quân đoàn Bá Vương tông trở thành thực lực khủng khiếp nhất Thiên Man! Thứ ba, chuẩn bị tốt trạng thái phòng ngự, sẵn sàng ứng đối với cuộc tấn công của Long gia và Thánh Sơn!
Thanh Hoàng giải thích với mọi người.
- Được, kế này hay!
Trong mắt Lôi Vân Hạc chợt bắn ra tinh quang, Ngự Thiên cung chính là thánh địa trong lòng Ngự Hồn Sư, có thể mượn cơ hội này tiến vào chiếm giữ Ngự Thiên, đơn giản là chấm dứt nguyện vọng của cả đời!
- Những người còn lại bao gồm cả ta sẽ toàn lực phát triển Hỗn Loạn vực, toàn tâm chờ đợi chủ nhân trở về!
Thanh Hoàng trầm giọng nói, trong lúc giơ tay nhấc chân đầy khí phách uy vũ chỉ điểm giang sơn!
Âm Minh đứng ở bên cạnh, trong mắt đầy kích động, quả nhiên chủ nhân nói không sai, Thanh Hoàng có thể đảm nhiệm được trách nhiệm lớn!
Sợ rằng ngay cả Thanh Hoàng cũng không ngờ được, lúc đầu mình tấn công Man Thành lại tự nhiên sẽ làm đến bước này!
- Bây giờ ta đi liên hệ với Cổ Nhạc cung chủ và Dương Minh, để bọn họ chuẩn bị tốt công tác tiếp nhận!
Âm Minh lập tức ra khỏi sảnh nghị sự.
- Những người còn lại cũng đi chuẩn bị đi, mấy ngày sắp tới sẽ mở ra tổng tuyển cử trong tông môn, làm một vòng sàng lọc cuối cùng, tranh thủ để cho tất cả mọi người cùng tham dự. Vật tư liền do Ngưng Nguyệt kiểm kê, nội tình của Bá Vương tông không thể bị chặt đứt!
Mọi người nhận lệnh. Chỉ một thoáng, bầu không khí sảnh nghị sự đã tăng cao. Khi mỗi người rời đi sảnh nghị sự đều mặt mày hồng hào, tràn đầy tự tin!
Phù Đồ Hỏa Hải, bầu trời đầy biển lửa quấn quanh giống như dây thần đan xen.
Trong vực đầy ánh lửa, sóng lửa cuồn cuộn giống như nước sôi không ngừng chuyển động, bỗng chốc xông lên trời, giống như ác long chém giết vậy.
Chỉ riêng hơi nóng trong thiên địa đã đủ giết chết tất cả sinh vật.
Bên rìa biển lửa, trên nham thạch khô khốc là một nam tử trên người đầy lôi quang cùng tia chớp quấn quanh, đang điên cuồng tu luyện.
Một cơ thể cao lớn đứng ở phía sau, ánh mắt nghiêm trọng nhìn Hư Trần, toàn thân đầy lôi vân cuồn cuộn theo nguyên khí thuộc tính hỏa không ngừng bay lên.
- Bị thương còn chưa khỏi hẳn đã điên cuồng tu luyện như vậy, Hư Trần có thể chịu nổi không?
Một lão già mặc áo bào rộng Hồng Vân đứng ở bên cạnh Viêm Diệt Thiên dịu dàng nói.
- Thù hận và hối hận mới có thể làm cho một nam nhân thật sự thức tỉnh! Tiên Thiên Lôi Thai của Hư Trần không trải lĩnh ngộ triệt để, làm sao có thể nắm giữ cực hạn của bản nguyên trong nguyên tố lôi?
Ánh mắt Viêm Diệt Thiên rét lạnh, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Hư Trần, toàn thân hắn có nguyên khí lửa đỏ lưu chuyển, áp lực linh hồn thể hiện ra, luôn quan tâm tới biến hóa nguyên khí của Hư Trần.
Lần đầu tiên ở đại hội Thánh Võ, Hư Trần vận dụng Tiên Thiên Lôi Thai Chân Thể cứu năm huynh đệ ra chính là lần đầu tiên thức tỉnh!
Đây là lần thứ hai, trơ mắt nhìn Tô Dật biến mất khỏi tầm mắt, cảm giác bất lực, thất bại này sẽ làm Hư Trần đạt đến một cảnh giới mới thế nào?
Trong mắt Viêm Diệt Thiên lộ ra tinh quang kèm theo chút mong tình, sau đó nhìn về phía lão già nói:
- Ngươi làm sư phụ cũng không cần quá buồn lo vô cớ, đúng rồi, tìm được Viêm Lân chưa?
Trong mắt lão già lộ vẻ chán nản, trầm giọng nói:
- Từ sau khi Hư Trần trở lại Lôi Viêm Thánh Điện thì chưa từng thấy tung tích của hắn!
- Sao có thể như vậy được? Đã tìm khắp sáu lục địa, ba châu và một biển chưa?
Vẻ mặt Viêm Diệt Thiên nghi ngờ.
Lão già trầm tĩnh nói với Viêm Diệt Thiên:
- Đã tìm hết rồi, chẳng qua gần đây Phật Thiết Bài do điện chủ ngài tặng vào ngày Hư Trần sinh ra có phản ứng!
- Phản ứng gì? Thiết bài không phải bị tiểu tử này vứt bỏ sao? Đây chính là chí bảo có thể khiến cho Nguyên Hoàng cảnh bình thường có thể trung hòa được áp lực của biển lửa đấy!
Ánh mắt Viêm Diệt Thiên lập tức sáng lên xen lẫn oán trách!
- Khí tức tăng mạnh, rất dồi dào, phương hướng vị trí khó có thể xác định được! Tuy nhiên cơ bản có thể xác định được vị trí!
- Ở chỗ nào?
Ánh mắt của lão nhân lộ vẻ dao động, có chút run rẩy chỉ vào Phù Đồ Hỏa Hải trước người, thần diễm ngập trời che trời lấp đất giống như muốn cắn nuốt tiêu diệt tất cả mọi thứ trên thế gian vậy.
- Ở bên trong biển lửa!
Viêm Diệt Thiên lập tức nhíu mày, có chút không thể tin tưởng, toàn thân có nguyên khí thuộc tính hỏa dâng lên, hai mắt giống như Hỏa thần phóng ra hàn điện, tinh quang ngưng tụ.
- Phù Đồ Hỏa Hải ở chỗ này đã có lịch sử mấy vạn năm, kéo dài mấy nghìn cây số, còn lớn hơn cả diện tích của Lôi Viêm Thánh Điện ta! Sao có thể ở chỗ đó được?
Viêm Diệt Thiên trầm tư, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hư Trần, tung tích của Phật thiết bài không rõ, nhưng lại phát sinh phản ứng ở trong biển lửa.
Viêm Diệt Thiên ngước mắt và hít sâu một hơi, giơ bàn tay lên.
- Ngươi ở lại đây trông coi, đừng nói chuyện vừa rồi với Hư Trần! Xem ra phải tìm được tiểu tử Tô Dật kia! Nếu không nó sẽ trở thành nghiệp chướng trong cả đời Hư Trần!
Vân Tiên Cổ tông, mây mù lượn quanh, mắt nhìn xa ngàn dặm.
Bụi bặm vô tận hóa thành hàng nghìn, hàng vạn hình dáng khác nhau, dường như trong thiên địa nơi đây đều có linh.
Cây cối và núi đá đều có linh tính, trong núi phía xa lượn lờ sương trắng giống như màn che phủ bầu trời trên cao.
Bụi bặm trải dài vạn dặm, sương trắng mịt mờ!
Xung quanh tiên sơn có một kiến trúc cổ xưa kiến trúc đứng lặng trên ngọn núi, cho người ta một cảm giác muốn cưỡi mây muốn về.
- Trong Thập Ngọc Lâu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vân Lương tiến lên đây!
Vân Trung Ly ngồi ngay ngắn ở ghế dựa trên cao, trong mắt lóe ra hàn quang.
Người tham gia cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong lần này đều tập trung đông đủ ở trong đường, Vân Lương đã khôi phục lại cũng ở trong đó, sắc mặt xấu hổ khó coi.