← Quay lại trang sách

Chương 1940

Trong lòng Vân Lương khiếp sợ, chắp tay về phía Vân Trung Ly nói:

- Tô Dật thật sự không phải tầm thường. Hắn và Long Thương đánh một trận thật sự kinh thiên động địa! Nhưng từ một đòn cuối cùng lại thấy được, bọn họ đã trực tiếp nhiễu loạn quy tắc không gian gây ra biến hóa kịch liệt, hai người tu vi Nguyên Hoàng cảnh và Nguyên Tông cảnh tuyệt đối không thể gây ra chuyện này, ngược lại giống như...

Vân Trung Ly hét lớn một tiếng, trong mắt tràn ngập tinh quang, phẫn nộ quát:

- Ngược lại giống gì, nói!

Trong mắt Vân Lương thoáng có chút đau xót, căm phẫn và tức giận làm cho Vân Lương hận không chịu nổi, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Rất giống lực lượng thần bí lúc Vân Tinh rời đi, chỉ có điều ta không có nhìn thấy nữ tử áo xanh ở trong Thập Ngọc Lâu "

- Bịch!

Vân Trung Ly giống như mất đi sức lực ngồi đờ đẫn ở trên lưng ghế dựa, hai mắt vô thần, khẽ thở dài nói:

- Vân Tinh, Tinh Nhi của ta..

đau thương vô tận xông lên đầu, hai mắt hiện ra ánh sáng rực rỡ, môi Vân Trung Ly run rẩy, nhắm hai mắt lại.

Mọi người nhà họ Vân đều thầm run lên, trầm mặc cúi đầu thầm thương tiếc.

- Hai người bọn họ làm sao có thể phát ra uy lực như vậy được?

Vân Trung Ly khẽ mở miệng, giọng trầm thấp.

Vân Lương khẽ nói:

- Ta tránh mọi người, sử dụng bí thuật tôn chủ ngươi dạy cho ta, từ phía xa quan sát động tĩnh của hai người, sau khi Thiên Phong Ngọc Bích bị đánh nát, năng lượng thiên địa lại bắt đầu biến hóa. Tô Dật bị trực tiếp cuốn vào trong đó, tất cả mọi người bao gồm cả ta đều bị tống ra ngoài!

Hai mắt Vân Trung Ly mở ra, dường như lập tức già đi mười tuổi, khẽ gật đầu.

- Các ngươi giám sát chặt chẽ bên phía Uyển Nhi cho ta. Nhà họ Vân không thể lại xảy ra chuyện nữa! Những người khác tiếp tục tìm kiếm tung tích của nữ tử áo xanh.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng quát chói tai.

- Ngươi lại trốn ở chỗ này nghe trộm, Phong bá! Cút cút cút!

- Ầm!

Vân Trung Ly bấm tay khẽ búng ra, một khí lưu đẩy cửa phòng ra, Tiểu Hắc Bào đang đứng ở ngoài cửa, chỉ trích một lão già với mái tóc rối bù.

Lão già tóc rối điên điên khùng khùng, nhưng trong hai mắt che giấu ánh sáng, hai mắt đỏ bừng nói.

- Ta... Ta chính là tới đi dạo! Hì hì hì!

Vết sẹo trên mặt Tiểu Hắc Bào bị kéo lên, gằn giọng nói:

- Ai biết được ngươi! Ngươi có biết bên trong đang làm gì không hả!

- Tiểu Hắc Bào!

Vân Trung Ly quát lớn.

Tiểu Hắc Bào thông minh cơ trí, trông thấy các cường giả nằm rạp trên mặt đất thì nhất thời quỳ rạp trên đất, toàn thân run rẩy.

- Tôn chủ! Phong bá lại ở đây nghe trộm!

Tiểu Hắc Bào giơ tay lên cao, trừng mắt với Phong bá, Phong bá há miệng cười không ngừng, giơ tay nhấc chân chẳng khác kẻ điên.

- Các ngươi đều đi xuống đi!

Mọi người nhà họ Vân vâng một tiếng, sau đó đều lui ra, khi đi qua Phong bá, ai nấy đều nhíu mày và lắc đầu rời đi.

Nhìn đám người đi xa, Phong bá rung đùi đắc ý, cười không ngừng, chỉ nghe bên trong phòng truyền đến một giọng nói yếu ớt.

- Phong bá! Vào đi!

Hai tay hơi gập lại, Phong bá thong thả bước chân vào phòng. Trên gương mặt già nua của Vân Trung Ly có chút xúc động.

- Nghe được gì?

Phong bá cười không ngừng, ánh sáng thâm thúy trong đôi mắt ít nhiều cũng không che giấu nữa, giọng khờ khạo nói:

- Nữ tử... nữ tử áo xanh! Là nữ tử áo sam sao!

Lão nói xong rồi ôm đầu ngồi xổm dưới đất khóc rống lên, hình như nghĩ đến chuyện gì đáng sợ nên không muốn nhớ lại nữa!

- Còn không quên à?

Vân Trung Ly miễn cưỡng cười.

- Quên không được, sao có thể quên được chứ.

Phong bá hét lên tê tâm liệt phổi, trong mắt lóe lên một tia sáng mãnh liệt, bàn tay phải bẩn thỉu không ngừng gõ đầu.

- Quên không được cũng phải quên, có một số việc vẫn nên lựa chọn quên đi là tốt nhất! Gần hai mươi năm, chúng ta không có thu hoạch được gì!

Áo choàng dài của Vân Trung Ly rung động, tay chống cái bàn, hơi thở run rẩy.

Phong bá buồn bực cắn răng, ngẩng đầu nhìn Vân Trung Ly rồi run rẩy nói:

- Tinh Nhi... Tinh Nhi? Nàng cũng vậy sao?

Bầu không khí lập tức nghiêm trọng lại đầy thương cảm, Vân Trung Ly thở dài một tiếng, bóng lưng tiên phong đạo cốt lập tức biến thành bóng lưng thương tâm của một phụ thân.

- Đúng...

- Những người này rốt cuộc muốn làm gì? Phải làm gì? Làm hại còn chưa đủ sao? A!

Phong bá gầm rú như phát cuồng.

Vân Trung Ly đột nhiên xoay người lại, chỉ tay vào Phong bá run rẩy, căm phẫn nói.

- Đi ra ngoài đi! Ta muốn yên lặng một lát!

Phong bá run rẩy đi ra cửa phòng, trước khi rời đi, Vân Trung Ly yếu ớt nói:

- Ngươi còn muốn điên tới khi nào?

Đầu cúi thấp giống như một tướng quân thất ý, khóe miệng Phong bá cong lên nói:

- Một ngày bị phế đó, ta lại điên, không điên không thể sống! Cùng với tỉnh táo đau khổ, không bằng ta sống trong sự điên dại!

- Cạch!

Phong bá đạp thật mạnh vào trên cánh cửa, thân hình lảo đảo, vẫn tính là mạnh mẽ trước khi biến mất khỏi tầm mắt.

-------------------------------

Phạm Thiên Long Cung huy hoàng lộng lẫy, Kim Long với khí thế chấn động người chiếm giữ phía chân trời.

Kim Long nằm ở vị trí trên bầu trời giống như chín con rồng bay trên trời cao, xoay quanh quan sát cả Thiên Man Đại Lục.

Từng mảnh vảy lấp lánh giống như từng căn nhà lớn, Long Quảng đứng ở trên đầu rồng với gương mặt bình tĩnh lại đầy hơi lạnh che phủ.

Cường giả Long gia ở phía sau kinh hồn khiếp vía nói:

- Thiếu cung chủ bị thương nhất thời không chắc có thể chữa trị được!

- Còn bao lâu nữa?

Nam tử trung niên mặc trang phục chữa bệnh trên người, sắc mặt khẩn trương hốt hoảng, hai tay run rẩy có chút khó xử.

- Kinh mạch bị tổn thương, đan điền bị tổn thương, muốn khôi phục hơn phân nửa thì không có vấn đề. Chỉ là muốn khôi phục lại lúc trước sẽ không có dễ dàng như vậy, trừ khi...

- Trừ khi gì?

Ánh mắt sắc bén Long Quảng bắn ra sắc bén, chiếu sáng cả trời cao.

Áp lực linh hồn đột nhiên bắn ra, một đám con cháu Long gia ở ngoài xa phía sau đều nằm rạp trên mặt đất, mồ hôi chảy ròng ròng.

Người chữa bệnh cố nhịn đau, lập tức nằm sát đất và phát ra âm thanh:

- Trừ khi tìm được Lưu Ly Thiên Tương Nhị!

- Đó là vật gì?

- Trong Long Tổ Dược Kinh có vài ghi chép nói Lưu Ly Thiên Tương Nhị có thần thông hấp thu linh khí, khởi chuyển phục sinh, tuy nhiên nó xuất hiện ở Thiên Man Đại Lục vạn năm trước! Trong vạn năm này, y bộ của Long gia cũng không có tìm được một gốc!

Long Quảng hít sâu một hơi, Thiên Phong Vũ Các của Long gia là thế lực lâu đời nhất ở Thiên Man sau Thiên Yêu tông, ngay cả Long gia còn không tìm được, sợ rằng thế gian cũng không có.

- Trong Long Tổ Dược Kinh có thứ có thể thay thế Lưu Ly Thiên Tương Nhị không?

Long Quảng gần như không nhẫn nhịn được nữa.

Trưởng lão y bộ Long gia trầm ngâm một lát, mồ hôi đã ướt đầm lưng run rẩy nói:

- Bây giờ Long Tổ Dược Kinh chỉ là quyển thiếu, cả nội dung chắc hẳn chỉ còn năm phần, bởi vậy không thể nào kiểm chứng được!

- Còn muốn bản tôn nhớ tới hai mươi năm trước sao!

Long Quảng xoay người và quay đầu nhìn lại, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo giống như lưỡi đao đâm thẳng vào tim.

- Bịch!

Trưởng lão y bộ Long gia nhất thời quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt hoang mang, liên tục dập đầu!

- Lăn xuống!

Tiếng hét lớn giống như tiếng rồng ngâm vang vọng xung quanh, làm cho tất cả mọi người lập tức chấn động run rẩy, thật lâu vẫn không dám ngước mắt lên.

- Long Tổ Dược Kinh, Kim Trấn Thiên Thạch! Rất tốt, rất tốt! Đoan Mộc Kình Thiên, Tô Dật, ta phải băm thây các ngươi thành vạn đoạn!