Chương 1942
Trong đôi mắt đen láy của Tư Đồ Mục Dương hiện lên ánh sáng tự tin, quan sát sông núi chót vót, trầm giọng nói:
- Giây phút đó nhất định là kinh tâm động phách!
- Ngươi nhất định có thể làm được, Mục Dương! Tỷ tỷ tin tưởng ngươi!
Nhìn Độc Cô Vũ Mặc, Tư Đồ Mục Dương ấp a ấp úng, do dự một lát, đôi mắt đẹp run rẩy, cuối cùng vẫn nói:
- Ta còn nghe nói, Độc Cô Tà tiền bối hắn...
Độc Cô Vũ Mặc khẽ gật đầu, trong mắt ánh lên vẻ đau thương. Độc Cô Tà vì cứu mình đi ra mới mất mạng mình tỉnh lại đã biết chuyện này.
- Ta hỏi nương, Độc Cô Tà tiền bối nói là sự thật sao? Thế gia thật sự vì tìm này Đoan Mộc Kình Thiên gì đó mà tàn sát các thôn trên đại lục à?
Ánh mắt Tư Đồ Mục Dương ảm đạm rồi chợt lóe lên sự lạnh lùng.
- Bên trong thế gia, có ai lại sạch sẽ hơn ai chứ?
Độc Cô Vũ Mặc cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
- Nếu ngươi bằng lòng, chờ ta bế quan đi ra, chúng ta lại tìm tiểu sư thúc công! Thế gia không đợi thì không đợi! Hỗn Loạn vực tuy hỗn loạn, nhưng ở đâu có quy định ở đó, đi Ngự Thiên cung cũng được!
Độc Cô Vũ Mặc mỉm cười, vén mái tóc trên trán và trầm giọng nói:
- Được, Mục Dương, ngày mai ta muốn đi Lan Hải Thành, nơi đó có tin tức vốn phong phú nhất, chắc hẳn có thể có tin tức của Tô Dật!
- Cũng được! Vũ Mặc tỷ tỷ, nếu tỷ có thể gặp được tiểu sư thúc công trước, nhất định nói cho hắn biết, ta đang cố gắng cho lần gặp tiếp theo!
Trên biển lăn tăn từng gợn sóng, ánh trăng chiếu xuống giống như một bài thơ, xa xa có mấy chiếc thuyền buồm trắng đang lững lờ trôi.
Một tia sáng bạc lướt qua không trung, tạo thành từng sóng ánh sáng trên mặt biển.
Thiên Lan Hải Vực ở giữa rừng rậm Man Yêu và Hỗn Loạn vực và Thương Hải cũng được gọi là hai biển lớn của Thiên Man.
Cực quang hiện lên, buổi tối ở Thiên Lan Hải Vực có từng đợt sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, văng lên từng bọt sóng trắng.
Từ phía xa nhìn lại, giống như nối liền với chân trời, lóe ra hào quang màu xanh đen chẳng khác nào viễn cổ Hồng Hoang, cả không gian vô tận mịt mờ mênh mông.
Kiếm khí đầy trời cao, kiếm khí trong tay Độc Cô Vũ Mặc chuyển động, cắt nhỏ không trung giống như chém phá vạn trượng hồng trần vậy.
Thiên Lan Hải Vực hình như có cảm ứng, sinh ra một vòng xoáy cực kỳ khổng lồ, nước biển cuồn cuộn, trong nháy mắt lại đẩy ra hai bên.
Một con đường lớn rộng màu trắng như trân châu hiện ra trước mắt, vượt qua không trung, Độc Cô Vũ Mặc thoáng dừng lại rồi trực tiếp lao vào.
Thiên Lan Hải Thành cổ xưa hùng vĩ giống như thú lớn hồng hoang trấn giữ trời đất, cao ngạo hú dưới ánh trăng.
Đáy biển chấn động lên xuống, khắp nơi tràn ngập vẻ thần bí và các kiến trúc hoàn toàn khác với lục địa, phần lớn đều nhập gia tuỳ tục.
Mượn ánh trăng chiếu sáng, đáy biển muôn màu muôn vẻ, đẹp vô cùng.
Bên trong Thiên Lan Hải Thành, tại một cung nào đó.
- Vì sao? Vì sao không cho ta hỏi thăm tin tức của Tô Dật!
Lam Xúc Liên phẫn nộ, đôi mắt đẹp bắn ra tia sáng lạnh như mũi khoan.
Đứng đối diện nàng là Thiên Quân Dạ Ức mặc áo bào dài màu tím nhạt đầy vẻ cao quý, hai bàn tay nõn nà từ từ lộ ra, một khí lưu dâng cuốn ra không trung.
- Ầm!
Áp lực phun trào, hai tay Lam Xúc Liên giơ ngang, bay về phía sau mấy trượng, lại trượt một đoàn dài trên mặt đất mới dừng lại.
- Bình tĩnh rồi sao?
Thiên Quân lạnh lùng nói.
- Ta không bình tĩnh được! Tô Dật không rõ tung tích, nếu lúc này có thể giúp đỡ Tô Dật chăm sóc cẩn thận Bá Vương tông, lập tức tìm được hắn, qua lại thân thiết với hắn không phải rất tốt sao? Nhận được sự giúp đỡ của hắn không phải rất tốt với Thiên Lan Hải Thành sao?
Thiên Quân nhíu mày, sau đó nghiêm mặt quát lạnh.
- Đổi lại là trước cuộc chiến Thiên Phong thì đương nhiên có thể, nhưng bây giờ lại khác! Bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã khác!
- Khác thế nào?
Lúc này, phía sau chiếc ghế san hô cực lớn vang lên một giọng nói nặng nề, một người mà Tô Dật từng gặp chậm rãi bước ra.
- Vô Hưu trưởng lão...
Lam Xúc Liên vội vàng hành lễ.
- Ngươi trở về rồi sao? Vô Hưu sư huynh.
Thiên Quân trầm giọng nói.
Người tới chính là Vô Hưu trưởng lão mà Tô Dật từng gặp ở Cửu Tinh cốc, Vô Hưu vuốt chòm râu khẽ nói:
- Tiên cô sao vậy? Sao lại tức giận?
- Sư phụ nàng lại có thể thấy chết mà không cứu được! Tô Dật chính là người liên minh với chúng ta!
Ánh mắt Lam Xúc Liên đầy tức giận.
Thiên Quân vội vàng lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Lam Xúc Liên và phẫn nộ gầm lên:
- Làm càn! Ra ngoài du lịch một chuyến cũng làm cho ngươi trở nên không có quy củ rồi sao?
Ứng Vô Hưu dàn xếp nói:
- Thiên Quân không nên tức giận, tiên cô còn nhỏ, chỉ là tâm tính thiếu niên mà thôi!
- Ngươi còn nói cho nàng, nàng ra ngoài lang bạt, chưa bao giờ thấy ngươi báo lại tung tích, ngươi vẫn bao che khuyết điểm như vậy! Đừng nói những lời vô dụng đó, có phát hiện gì không?
Lam Xúc Liên run rẩy, tập trung tinh thần nghe Ứng Vô Hưu phân tích tình thế trước mặt.
- Thánh Sơn đang vội vàng chọn Thánh đế, Thánh Tôn chắc hẳn là Thánh đế trước kia mà không muốn nhịn nữa, người của Long gia bây giờ đã tìm kiếm sắp sáu lục địa, ba châu và một biển, không chỉ không ngừng điều tra về Đoan Mộc Kình Thiên, cũng bắt đầu tìm kiếm Tô Dật. Còn có một điểm nữa, Long Quảng phái người đi Vô Lượng Môn.
Ứng Vô Hưu nhíu mày, trầm giọng nói.
- Vô Lượng Môn? Chỗ của Hàn Vũ Long à? Bọn họ họ tới đó làm gì?
Dạ Ức lộ vẻ nghi ngờ.
- Ta ở bên ngoài nhiều năm như vậy, theo suy đoán của ta, Long gia đồng thời còn đang tìm người huyết mạch Kim Long!
Ứng Vô Hưu suy đoán.
- Đã muốn Trấn Thiên Thạch, còn muốn huyết mạch Kim Long hoàn chỉnh, Long gia này rốt cuộc muốn mạnh bao nhiêu mới dừng chứ?
Thiên Quân đặc biệt không hiểu.
Ngược lại, Thiên Quân liếc nhìn Lam Xúc Liên ngơ ngác bên cạnh, sau đó nghiêm mặt nói với Ứng Vô Hưu:
- Có hay tung tích của Tô Dật không?
Ứng Vô Hưu lắc đầu, than thở:
- Vẫn chưa có tung tích. Nhưng thế lực của Bá Vương tông bây giờ đang tăng mạnh, cực kỳ thu hút sự chú ý. Ta lo lắng trước khi Long gia tìm được Tô Dật sẽ có hành động, thế lực khác như Thiên Long tông Thần Hổ môn cũng sẽ xem hắn là cái đinh trong mắt! Thiên Quân cảm thấy chúng ta có cần giúp một tay hay không?
- Giúp à? Tô Dật còn chưa rõ tung tích đâu. Ta hỏi ngươi trước, ngươi cảm thấy hắn sẽ đi đâu?
Thiên Quân đi tới bên cạnh Lam Xúc Liên và vỗ nhẹ vào vai của Lam Xúc Liên vai.
- Ta sợ hắn đang ở cùng với Đoan Mộc Kình Thiên! Hơn nữa còn không ở Thiên Man Đại Lục!
Ứng Vô Hưu yếu ớt nói.
- Vậy ngươi nói Thiên Lan Hải Thành chúng ta còn giúp thế nào? Nếu Tô Dật có Trấn Thiên Thạch, giúp hắn chính là đối địch với Long gia, cũng là kẻ địch của cả bốn thế gia lớn! Đừng quên, chúng ta cũng nhất định phải lấy được Trấn Thiên Thạch! Không giúp đã là rất có tình cảm rồi!
Lam Xúc Liên nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tô Dật, đôi mắt đẹp Thiên Quân chợt giá lạnh, nói:
- Liên nhi, sau Thiên Phong, rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình được, lúc cần thiết thì bo bo giữ mình mới là quyết định thông minh! Không thể phá hỏng cơ nghiệp vạn năm của Hải Thành!
- Ta!
Lam Xúc Liên hít thở dồn dập, hai mắt lo lắng không yên, môi mơ ra nhưng không biết phải nói gì!
- Thiên Quân, tiên cô!
Ngoài cửa truyền đến giọng nói đặc biệt của Cảnh Bách Hoa, Lam Xúc Liên quay lại khẽ trách mắng.
- Làm gì!
- Ngoài cửa có Vũ Mặc cô nương của Vạn Đạo Kiếm Minh Độc Cô cầu kiến!