← Quay lại trang sách

Chương 1941

Âm thanh chấn động trời cao, trong thiên địa có sóng biển cuồn cuộn không ngừng. Trong căn phòng nào đó ở nhà tổ Long gia truyền ra một tiếng hét đau khổ.

- Tô Dật! Tìm hắn cho ta! Ta phải giết chết hắn! Ta phải giết chết hắn!!

Hai mắt Long Thương lồi ra, kinh mạch toàn thân bị tổn hại khiến hắn cảm giác đau đớn, không ngừng thở dốc, gân xanh, mạch máu nổi rõ trên mặt.

Mình vốn phải là thiên chi kiêu tử của Long gia, Long thần trong thiên địa đời này!

Nhưng bây giờ tất cả những điều này đều vì Tô Dật mà tan biến, kinh mạch tổn thương lớn, đan điền khí hải dường như muốn nghiền nát, nếu không phải có khí tức Kim Long hộ thể, bây giờ mình đã là một thi thể lạnh như băng!

Sỉ nhục và đau đớn như vậy, mình làm sao có thể tiếp nhận được!

Nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp xảy ra trong Thập Ngọc Lâu lúc trước, Long Thương vẫn run như cầy sấy!

Ngay vào lúc này, Long Quảng lặng lẽ tới bên cạnh Long Thương, đứng ở trước giường, vẻ mặt Long Quảng bình tĩnh lạ thường, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.

- Phụ thân, ngươi nhất định phải cứu ta! Cứu ta đi!

Long Thương tuyệt vọng nhìn Long Quảng!

- Câm miệng!

Long Quảng phẫn nộ hét lên một tiếng, khí thế phát ra, uy áp vô thượng giống như Kim Long bay lên trời, trần nhà cũng rung lên.

- Còn ngại không đủ mất mặt sao? Ngươi không phải nói hắn là con kiến hôi, là con rệp à! Ngươi đúng là đã cho phụ thân một bất ngờ lớn đấy!

khóe miệng Long Quảng giật giật, trên gương mặt hiện rõ sự thất vọng và tức giận, hung hăng trừng mắt với Long Thương nằm yếu ớt trên giường.

- Ta!

Long Thương liều chết nắm lấy giường, còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn đành phải nuốt xuống.

- Thiên Phong Ngọc Bích là chỗ đám người Thiên Phong Vũ Các ở, lại có thể bị hai tiểu hài tử các ngươi đánh nát, đây là chuyện vạn năm qua cũng chưa từng xảy ra! Cẩn thận nói rõ biến cố trong đó cho ta nghe!

Long Quảng cười lạnh một tiếng.

Long Thương bỗng nhiên nâng người dậy, ngón tay không ngừng chỉ lên trên không trung rồi nhìn Long Quảng nói.

- Phụ thân, đúng rồi! Ta nhớ ra rồi!

Trong mắt Long Thương lóe lên sự nghi ngờ, cẩn thận hồi tưởng lại tất cả hành động của Tô Dật.

- Tô Dật tự nhiên không sợ Long gia Kim Long chúng ta, hơn nữa luồng khí tức trên người hắn rất dồi dào, mạnh mẽ vượt xa Kim Long, hắn vẫn có thủ đoạn Đế Tước, ta có thể xác định tuyệt đối không phải là do nguyên khí biến hóa ra, sự thần bí trên người hắn khiến ta... nhìn không thấu.

Long Thương cẩn thận phân tích cục diện khi chiến đấu với Tô Dật. Long Quảng càng nghe càng nhíu mày.

- Trên người hắn cũng có khí của Kim Long à...?

Mắt Long Quảng hơi híp lại, trong đồng tử bắn ra sự lạnh lẽo.

Long Quảng xoay người lại, chắp hai tay đi tới đi lui, lạnh lùng nói.

- Yên tâm, ta nhất định sẽ mang đầu Tô Dật về cho ngươi, vết thương của ngươi cũng nhất định có thể trị hết! Phụ thân đi ra ngoài một chuyến, đã lâu ta không tới thăm lão Long ở Long gia rồi!

- Phụ thân, lão Long Thần còn ở đó hay không cũng không một ai biết, chúng ta không thể đi cầu xin người thần bí đó sao?

Long Thương yếu ớt nói, nói xong cũng có chút hối hận.

Ánh mắt Long Quảng lập tức bắn ra sát ý, nhưng chỉ một thoáng đã tiêu tan, hắn nhìn Long Thương nói:

- Có mấy lời, trước khi nói ra phải suy nghĩ kỹ một chút! Ngươi có tư cách gì đi cầu xin hắn!

Long Thương nuốt nước bọt, khẽ gật đầu, trong đôi mắt sáng lên như nhìn thấy hi vọng, nhắc nhở Long Thương.

- Đúng rồi, về Vân Lăng Phong kia, phụ thân tính xử trí thế nào?

- Đúng, Vân Lăng Phong và Tô Dật ngược lại có không ít mâu thuẫn, có lẽ là một chỗ đột phá!

Long Quảng xoa cằm.

Sau đó, Long Quảng bảo Long Thương cố gắng tĩnh dưỡng, lúc gần đi còn nói cho Long Thương biết.

Tuy vẫn không tìm được Tô Dật, nhưng không thể dừng tìm kiếm Kim Trấn Thiên Thạch.

Long gia cũng nhất định phải đi tới đỉnh phong! Hắn sẽ tiếp tục tìm kiếm huyết mạch khác của Kim Long, tới khi đó sẽ hiểu được tất cả bí mật của Tô Dật.

Long Thương nhìn theo bóng lưng đi xa, ngơ ngác tới xuất thần, khẽ nói một câu:

- Tô Dật!

--------------------------------------------

Vạn Đạo Kiếm Minh.

Thiên Phạt Kiếm Sơn có vô số ngọn núi đâm thẳng lên trời giống như chuôi kiếm vậy, có lời đồn ở đây từng là nơi tổ tiên của Vạn Đạo Kiếm Minh đời đời luyện kiếm.

Còn là nơi tốt nhất để tu luyện kiếm ý. Bây giờ trên Kiếm Nhai cao chót vót, Độc Cô Vũ Mặc đang hứng gió lạnh, trên vách đá chót vót nở ra một bông hoa lạ tuyệt đẹp khiến Độc Cô Vũ Mặc ngơ ngác nhìn.

- Thế gian không ngờ lại đa dạng và kỳ diệu như vậy! Là ngươi đã làm cho ta mở rộng tầm mắt!

Hàm răng Độc Cô Vũ Mặc cắn lấy bờ môi, trong đôi mắt màu xanh lấp lánh ánh nước.

Nàng ngắm nhìn thác nước đổ từ trê núi cao xuống, trong mắt đầy bi thương.

- Vũ Mặc tỷ tỷ! Ta tìm tỷ tỷ mãi, hóa ra tỷ tỷ lại ở đây!

Một giọng nói của thiếu niên chậm rãi truyền đến.

Độc Cô Vũ Mặc nghe được tiếng nói này liền nhíu mày, có chút lúng túng đi về phía vách núi bên cạnh.

- Đừng đi mà, Vũ Mặc tỷ tỷ!

- Mục Dương, ngươi đừng tới đây, ta... Ta có lỗi với ngươi! Ta đã lỡ lời!

Vẻ mặt Độc Cô Vũ Mặc nghiêm trọng như một đứa trẻ mắc lỗi, không biết phải tự xử mình thế nào!

Tư Đồ Mục Dương nhìn bóng lưng của Độc Cô Vũ Mặc và cười ấm áp như nắng tháng ba, nghiêng đầu nói:

- Nghe nói cuối cùng tỷ tỷ đã mở hai mắt ra?

Độc Cô Vũ Mặc khẽ gật đầu, hàng lông mi dài như cánh quạt lông chớp nhẹ.

Sợ rằng Độc Cô Vũ Mặc chưa từng nghĩ, lần đầu tiên mình chủ động mở hai mắt ra lại là vì Tô Dật.

- Hắn rất mạnh đúng không?

Tư Đồ Mục Dương khẽ cười nói.

Độc Cô Vũ Mặc xoay người, nhìn Tư Đồ Mục Dương phía xa. Giờ phút này Tư Đồ Mục Dương có khí tức hùng hồn, kiếm ý ngưng tụ. Hắn mới mười sáu mười bảy tuổi, sau khi xuất quan, không ngờ tu vi đã lên thẳng đến cảnh giới Nguyên Hoàng cảnh tam trọng.

- Hắn thật sự rất mạnh! Mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi!

Độc Cô Vũ Mặc khẽ than thở.

Tư Đồ Mục Dương đầy sức sống, gương mặt mỉm cười như hoàn toàn không lo lắng, trầm giọng nói.

- Đương nhiên! Nếu Hắn là tiểu sư thúc công của ta, ta sẽ cùng hắn xông gió vượt mưa. Từ trước đến nay hắn vẫn là người sáng tạo kỳ tích! Vũ Mặc tỷ tỷ!

Tư Đồ Mục Dương trước sau vẫn rạn ngời, trong đôi mắt đen láy lại ánh lên vẻ thâm thúy và kiên nghị.

- Ta mới từ sâu trong kiếm sơn xuất quan, khi đi ra lại nhận được thư của Thần Kiếm Môn gửi tới, nương và ngoại công đều nói với ta!

Tư Đồ Mục Dương đạp kiên nghị bước chân, thân hình giống như quỷ mỵ, hóa thành giống như tia chớp vọt tới Độc Cô Vũ Mặc bên cạnh.

- Ngươi không cần lo lắng, Vũ Mặc tỷ tỷ, tiểu sư thúc công nhất định sẽ bình yên vô sự! Phải lo lắng chính là thời điểm hắn xuất hiện lại, tỷ không có thực lực đủ cường đại để sóng vai với hắn. Chỉ cần tỷ đủ cường đại lại có khả năng vì việc nghĩa không hề chùn bước đi cùng với hắn, đây là kết luận của ta!

Nhớ tới mọi chuyện xảy ra ở Cửu Tinh cốc lúc trước, mình và Tô Dật chênh lệch càng lúc càng lớn, không những không giúp được gì, trái lại còn trở thành gánh nặng.

Đây mới là mục đích lớn nhất để mình bế quan tu hành, cho dù là cuộc chiến tranh giành vị trí Thiên Phong, tâm tư tu luyện của mình cũng chưa từng dao động.

- Mục Dương, ngươi tiến bước thần tốc! Ngươi cũng rất cường đại!

Đôi mắt màu xanh lam trong suốt của Độc Cô Vũ Mặc mở to, vẻ mặt kinh ngạc lạ thường nhìn Mục Dương lột xác.

Tư Đồ Mục Dương lắc đầu, cười gượng nói:

- Còn xa mới đủ, bây giờ tiểu sư thúc công đã là người đứng đầu Thiên Man Đại Lục, con đường ta phải đi còn rất dài rất dài! Cho nên ta còn muốn tiếp tục bế quan! Chờ đợi tiểu sư thúc công đến!