← Quay lại trang sách

Chương 1945

Trong Chấn Hậu Phong, trong Ngự Thiên Thần Điện.

Bóng người cao ngất vọt vào đại điện, vén từng màn che giống như một trận gió lốc cuốn vào.

- Đoan Mộc cung chủ!

Giọng nói già dặn từ trong thân thể phát ra, kèm theo dáng vẻ run rẩy, vội vàng.

Lão già chờ vài hơi thở vẫn không cảm giác được dấu vết trong đại điện có người, ánh mắt liên tục dao động và hơi buồn bã thời.

- Vù vù!

Băng tuyết màu xanh xuyên qua không trung lao đến, trong đại điện có áp lực nhanh chóng tản ra, trận gió lạnh buốt như từ viễn cổ thổi tới, nhất thời mắt lão già sáng lên, cơ thể bất giác lùi về phía sau.

- Tô lão gia tử, có chuyện gì không?

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Ánh mắt Tô Vân Thiên không khỏi đau thương, cắn răng, đôi mắt nóng rực khẽ nói.

- Ta nghe gã sai vặt trong Ngự Thiên cung nói, Tô Dật hắn... có phải là chưa trở về đúng không?

Dừng một lát, khí tức Đoan Mộc Tiêu Mạn bắt đầu dao động, trên gương mặt lạnh lùng thoáng hoảng hốt rồi lập tức biến mất.

- Tô Dật hắn... ở một nơi an toàn! Không bao lâu nữa là có thể trở về!

Theo bản năng, trong lòng Tô Vân Thiên khó nén được đau buồn, khóe miệng cong lên, đi về phía trước với vẻ kích động nói.

- Vậy phải cần bao nhiêu thời gian! Dật Nhi hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mong Đoan Mộc cung chủ nói cho ta biết!

- Vèo!

Lại có một trận gió lạnh thổi qua, ánh sáng màu xanh phía trước rung lên. Đoan Mộc Tiêu Mạn đã tới bên cạnh Tô Vân Thiên, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, giọng nói kiên định.

- Rất nhanh thôi! Ta nói hắn có thể trở về thì hắn lại có thể trở về! Lão gia tử, ngươi không tin ta sao?

Giọng nói quát khẽ làm cho Tô Vân Thiên thầm ngạc nhiên, trong mắt ảm đạm lại đờ đẫn. Trên gương mặt Đoan Mộc Tiêu Mạn đầy kiên nghị. Tô Vân Thiên đành nuốt tất cả lo lắng vào trong bụng.

Hắn hiểu rõ, có lẽ Đoan Mộc Tiêu Mạn còn đau lòng hơn cả mình!

- Ôi!

Tô Vân Thiên thở dài một tiếng rồi vô lực rũ hai tay xuống, lẩm bẩm nói:

- Dật Nhi từ nhỏ lại mất đi cha mẹ, do ta một tay nuôi lớn, tính cách có chút bướng bỉnh nhưng trong lòng vẫn luôn lương thiện, Dật Nhi có nổi khổ trong lòng, người bên ngoài khó có thể tưởng tượng được. Ta làm gia gia có thể bao dung đều cố gắng bao dung, Dật Nhi lớn rồi nên bản lĩnh cũng lớn, trong lòng ta tất nhiên hài lòng. Nhưng làm trưởng bối, cháu trai không rõ tung tích, ta có thể nào không nóng ruột nóng gan!

- Lão gia tử, ta cũng đặc biệt quan tâm Tô Dật chẳng khác nào ngươi. Ta bảo đảm, hắn mà trở về, ta sẽ lập tức bảo hắn tới gặp ngài!

Tô Vân Thiên cảm kích khẽ gật đầu, nước mắt lưng tròng.

- Trở về thì các ngươi lại thành thân đi! Dật Nhi cũng không nhỏ nữa!

Tô Vân Thiên nhìn cháu dâu xinh đẹp nói.

Đoan Mộc Tiêu Mạn có chút xấu hổ, đổi chủ đề.

- Lão gia tử, ngươi vừa nói Tô Dật từ nhỏ đã mất cha mẹ sao?

Đoan Mộc Tiêu Mạn khẽ hỏi.

- Cha mẹ hắn...

Nhắc tới đề tài này, trong ánh mắt Tô Vân Thiên càng thêm bi thương, gần như không nhịn được mà nghẹn ngào nói.

Phụ thân của Tô Dật, Tô Kính Uyên hồi trẻ cũng nổi tiếng ở Man Thành, vô địch trong thế hệ trẻ, mới mười sáu đã đến cảnh giới Nguyên Hư cảnh cửu trọng.

Lúc đó người Man Thành đều thịnh truyền, Tô Kính Uyên sẽ trở thành đệ tử thân truyền của bất kỳ một thế lực nhất lưu nào, cho dù lại vô danh, tầm thường vô vi trải qua mấy chục năm cũng có thể trở thành trưởng lão của tông môn, từ đó mọi người đều nhận định Tô gia sẽ cường thịnh hơn.

So với có Thánh Sơn ủng hộ Liễu gia, Tô gia sẽ trở thành thành chủ đời tiếp theo.

Vậy mà, Tô Kính Uyên lại không được người của tông môn nào lựa chọn, mà lựa chọn du lịch khắp nơi, không vào tông môn, lựa chọn con đường tán tu rất gian khổ.

- Độc tu ngược lại cũng cần phải có dũng khí lớn lao!

Đoan Mộc Tiêu Mạn hất cằm lên, trong mắt lóe lên chút áp lực.

Tô Vân Thiên khẽ cười một tiếng, khẽ nói:

- Kính Uyên mà có chí hướng này, ta tự nhiên ủng hộ! Trạm thứ nhất của hắn cũng giống với Dật Nhi, đều lựa chọn rừng rậm Man Yêu!

Đoan Mộc Tiêu Mạn vì tra xét tung tích của Đoan Mộc Kình Thiên cũng đã từng đi qua rừng rậm Man Yêu.

Chỗ đó là thiên đường của Man Yêu, chiến trường của loài người, lựa chọn ở đây, không thể nghi ngờ cũng cần phải sự kiên trì và nghị lực cực lớn.

Ba năm giống như thúc ngựa lao qua, lúc trở lại lần nữa, Tô Kính Uyên đã là tu vi Nguyên Hoàng cảnh tứ trọng, lúc đó Man Thành đều chấn động.

- Nhanh như vậy sao? Một tán tu dựa vào năng lực của mình dễ dàng đột phá rào cản của Nguyên Hoàng cảnh như vậy sao?

Đoan Mộc Tiêu Mạn dần nhíu lại.

Tô Vân Thiên tự hào khẽ gật đầu, trên gương mặt đầy vẻ tự hào không che giấu, khẽ nói:

- Không chỉ có vậy, Kính Uyên còn dẫn theo nương của Tô Dật. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy con dâu Ôn Phù, cũng là một lần gặp mặt cuối cùng!

- Một lần gặp mặt cuối cùng sao?

Trong lòng Đoan Mộc Tiêu Mạn hiện lên nghi ngờ.

- Không sai, một buổi tối, Tô Kính Uyên dẫn theo Phù nhi trở về, còn chưa ở được bao lâu đã rời đi! Từ đó ta không hề thấy bọn họ nữa!

Nỗi đau mất con như nước thủy triều tràn tới, Đoan Mộc Tiêu Mạn nghe vậy trong lòng càng nghi ngờ hơn.

Vì sao Tô Kính Uyên dẫn theo Ôn Phù trở về lại phải rời đi ngay trong đêm? Chẳng lẽ là bị người đuổi giết sao? Hay là có bí mật không muốn người khác biết được?

- Lão gia tử, có một việc hi vọng ngươi có thể nói thật cho ta biết!

Đoan Mộc Tiêu Mạn nghiêm mặt.

Tô Vân Thiên thoát ra khỏi sự buồn rầu, bàn tay gầy guộc vuốt đôi mắt đỏ hoe và hít sâu vài hơi, trầm giọng nói.

- Đoan Mộc cung chủ mời cứ nói, ngươi đã được ta nhận định là cháu dâu, ta nhất định biết gì đều nói hết!

Hắn dứt lời, trong mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn lập tức hiện lên chút ngượng ngùng, khóe miệng thoáng động nói:

- Rốt cuộc Man Thành có bí bảo gì?

Ánh mắt Tô Vân Thiên dại ra, trầm ngâm một lát nói:

- Dật Nhi cũng hỏi qua ta về chuyện này, ôi! Cũng có thể là ta có kiến thức nông cạn!

Thật ra, Man Thành làm thành nhỏ hẻo lánh tiếp giáp rừng rậm Man Yêu, nhưng vẫn không bị Man Yêu thú tấn công, trên điểm này đã đáng để ngẫm nghĩ.

Tô Vân Thiên nhớ lại:

- Man Thành tuy nhỏ nhưng có lịch sử đã lâu, căn cứ theo tổ tiên ghi chép, Man Thành ban đầu chỉ có mấy gia đình, cũng chính là tổ tiên sớm nhất của mấy nhà Hạ, Tô, Mạc, Tống, Liễu, dần dần năm họ phát triển trở thành người bảo vệ Man Thành trăm ngàn năm qua, về phần tại sao lại định cư ở Man Thành thì có rất nhiều cách nói.

Tô Vân Thiên nói cho Đoan Mộc Tiêu Mạn biết, ở ngay chính giữa Man Thành có một thần miếu, bên trong thờ phụng tổ tiên của năm họ từng cống hiến cho Man Thành, mà ở ngay chính giữa thần miếu còn có cái giếng sớm nhất của Man Thành.

Đó là nguồn nước quan trọng nhất của Man Thành, Man Thành bởi từ nguồn nước này mới bắt đầu thịnh vượng phồn thịnh, dần dần sinh sôi nảy nở, không ngừng.

- Ngươi muốn nói đặc biệt thì xung quanh thần miếu quả thật có đầy đủ linh khí, cổ xưa, cái này cũng có thể là nguyên nhân khiến tổ tiên lựa chọn ở đây. Ngoài ra, Man Thành không có chỗ nào đặc biệt nữa. Nếu như có, ta làm sao có thể không biết được?