← Quay lại trang sách

Chương 1946

Trong mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn lóe sáng, dịu dàng nói:

- Man Yêu tấn công vào hai mươi năm trước là sao vậy?

- Dật Nhi cũng nói chuyện này cho ngươi biết à? Cũng không biết những Man Yêu tộc kia nghe đâu ra Man Thành có bí bảo, suốt đêm tập hợp tại Bất Tử Môn, tới công kích Man Thành!

Sau đó, trong mắt Tô Vân Thiên vẫn đầy chấn động nói với Đoan Mộc Tiêu Mạn:

- Lần đó, ta chẳng biết tại sao lại nhận được lực lượng rất hùng hậu cứu Man Thành! Sau đó ta nghĩ thế nào cũng không hiểu!

- Còn có chuyện như vậy sao?

Đoan Mộc Tiêu Mạn tập trung tinh thần, trong đầu không ngừng nhớ lại những chuyện xảy ra khi mình ở Man Thành.

Man Thành thật sự không tầm thường, theo lời Tô lão gia tử nói, Man Yêu tộc và Man Thành mấy nghìn năm qua đều bình an không sao, sao có thể bởi vì một món trọng báo có lẽ có mà bị tấn công với quy mô lớn chứ?

Càng nghĩ càng thấy không đúng, càng nghĩ thì trong lòng càng thêm nghi ngờ, Đoan Mộc Tiêu Mạn nhìn về phía Tô Vân Thiên nói.

- Lão gia tử, ngài yên tâm ở đây đi!

Mà vào lúc này, Cổ Nhạc cũng bước đến, nói cho hai người biết chuyện Bá Vương Vũ Tông tiến vào Ngự Thiên cung.

- Là tông môn do Dật Nhi tự mình xây dựng sao?

Tô Vân Thiên vui mừng vô cùng, liên tục gật đầu.

Cổ Nhạc chấn động, nói với Đoan Mộc Tiêu Mạn và Tô Vân Thiên:

- Đúng vậy! Lão gia tử, Tô Dật đúng là không tưởng tượng nổi, còn nhỏ tuổi lại sáng lập ra tông môn quy mô như vậy, tương lai sẽ không thể đo đếm được!

Sau đó, Cổ Nhạc dẫn theo Tô Vân Thiên trở lại nơi ở, Đoan Mộc Tiêu Mạn ở lại một mình im lặng suy nghĩ.

- Vì sao Kình Thiên bị cấm chế ở rừng rậm Man Yêu? Có liên quan đến trọng bảo và Man Yêu tộc tấn công hay không?

Trong đầu Đoan Mộc Tiêu Mạn nhanh chóng xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, trong lúc mơ hồ sắp xếp mọi chuyện từ đầu đến cuối, nhưng vẫn cảm thấy thiếu gì đó!

- Man Thành nhất định có bí mật lớn, chờ Tô Dật trở về, ta phải đi xem mới được!

Trong lòng Đoan Mộc Tiêu Mạn nghĩ.

Ở tam Ô Vực, tường kép thời không.

Ba mặt trời vàng treo cao trên bầu trời phát ra hơi nóng vô tận.

Bởi vì nhiệt độ qua cao dẫn tới không khí dao động, đất đai nứt nẻ, tất cả sinh linh và thảo mộc đều giống như một đống rơm khô ráo, một chút lửa lại có thể làm cho nó cháy hừng hực!

- Ta rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể ra ngoài đây!

Tô Dật nặng nề cắm Thiên Tinh Kinh Phách trong tay xuống đất, tức giận ngồi ở nơi có chút râm mát, mồ hôi không ngừng chảy trên trán.

Ở trong không gian nóng rực, Tô Dật cảm giác mình sẽ bốc cháy bất kỳ lúc nào, tính tình cũng theo đó trở nên nóng nảy.

Đoan Mộc Kình Thiên lại dựa vào tảng đá lớn bị ánh sáng mặt trời chiếu thẳng xuống, toàn thân có nguyên khí chuyển động, giống như đắm chìm trong gió mát dưới ánh trăng, rất thoải mái.

- Ngươi còn chuyện gì chưa cho ta biết? Trò chuyện xong thì đi ra ngoài!

- Vô sỉ!

Tô Dật chửi ầm lên, trong lòng nóng nảy. Nguyên khí thuộc tính hỏa do bản thân tu luyện càng thêm cuồng bạo, giống như từng ngọn lửa quấn toàn thân.

Tô Dật biết, nếu còn tiếp tục dây dưa với Đoan Mộc Kình Thiên nữa, mình rất có thể sẽ chết già ở đây, Đoan Mộc Kình Thiên là hy vọng duy nhất của mình.

Thu lại nguyên khí, Tô Dật hít sâu một hơi và ngước mắt lên vẻ mặt ấm áp, cắn răng nói.

- Tiền bối, ngươi rốt cuộc muốn biết gì?

- Ái chà, hàn huyên một chút đi! Người trẻ tuổi sao lại vội vàng nóng nảy như vậy, có thể làm được chuyện gì lớn chứ?

Đoan Mộc Kình Thiên liếc mắt, mái tóc hoa râm và gương mặt anh tuấn tạo thành đối lập rõ nét.

Tô Dật lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Đoan Mộc Kình Thiên nói:

- Ta làm sao có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi được.

Ngươi nói cho ta biết làm thế nào trở lại, ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm! Rất nhiều người đều đang chờ ta!

Trong lòng hắn đã gấp chẳng khác nào nước sôi, cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong rốt cuộc kết thúc thế nào, Đoan Mộc Tiêu Mạn có thể trực tiếp phát động tấn công Long gia không?

Thánh Sơn, Thần Hổ môn có thể bởi vì mình mà bỏ đi ý nghĩ ban đầu của Bá Vương tông không?

Những điều này đều không được phép Tô Dật tiếp tục dây dưa thời gian ở đây. Đoan Mộc Kình Thiên lại giống như một người không có chuyện gì, hoàn toàn không sốt ruột, ung dung nhàn nhã.

- Ta đã nói là phải tìm hiểu rõ, ta cũng đã nói với ngươi rồi, ngươi là Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng, có thể đi ra đã là kỳ tích, muốn trở về sẽ không phải dễ dàng như vậy đâu! Ngươi không nói gì với ta, ngươi vội vàng nóng nảy như vậy thì bảo ta dạy ngươi thế nào?

Đoan Mộc Kình Thiên khẽ nhíu mày nhưng vẫn bình tĩnh.

Tô Dật thở dài, thuận miệng lầm bầm:

- Đúng vậy, một trăm năm ngươi cũng không vội trở lại, ta đã qua hơn mười ngày, Thiên Man Đại Lục biến thành tình trạng ra sao ta còn không biết!

- Tiểu tử, ngươi nói gì đó! Ngươi nói thêm câu nữa xem!

Đoan Mộc Kình Thiên lập tức trừng mắt, rõ ràng đã thật sự nổi giận, khí thế tự dưng trở thành hung thần ác sát.

Ánh mắt Đoan Mộc Kình Thiên nhất thời sắc bén như kiếm, chăm chú nhìn Tô Dật.

- Ngươi nghĩ rằng ta không muốn trở về à? Tiểu tử ngươi còn dám nói loạn, cẩn thận ta không nể mặt đấy!

- Vèo!

Một hạt châu hình tròn bay đến bên cạnh Đoan Mộc Kình Thiên, chộp một cái, Đoan Mộc Kình Thiên nhất thời ngậm miệng lại.

Tô Dật thấy Đoan Mộc Kình Thiên nổi giận lại không biết làm sao, cố gắng sắp xếp từ ngữ rồi trầm giọng nói:

- Ta đại khái là dựa vào cái này để truyền tống tới, lúc đó ta đang ở trong Thập Ngọc Lâu, sau khi đánh vỡ Thiên Phong Ngọc Bích thì Giới Vực Châu lại tự động đi ra, dẫn ta đến nơi này!

- Ngươi nhận được Giới Vực Châu thế nào?

Đoan Mộc Kình Thiên hình như không nghe được lời Tô Dật nói, đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Tô Dật thoáng ngạc nhiên, bĩu môi một cái nói:

- Nhận được trong Huyễn Ma Thận Lâu của Phục Yêu môn!

- Phục Yêu môn?

Đoan Mộc Kình Thiên hơi ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng lên trời, có chút thất thần nói:

- Quả nhiên! Bạch Giao Thần này à?

- Tàn hồn của Bạch Giao Thần ở Ngự Thiên cung đợi ngươi trăm năm, cuối cùng nàng truyền thừa thiên phú cho ta, hi vọng ta có thể tìm ngươi, bây giờ, ta coi như thực hiện tâm nguyện giúp nàng rồi!

Trong mắt Tô Dật có tinh quang chớp động, trong lòng thấy ấm áp.

Đoan Mộc Kình Thiên đột nhiên im lặng, một lát sau, hắn cúi đầu cười gượng nói:

- Thiên Phong Ngọc Bích lại bị tên tiểu quỷ ngươi phá tan, đúng là không thể tưởng tượng nổi!

Tô Dật nhún vai, trong đầu hiện ra cảnh tượng Thiên Phong Ngọc Bích bị nghiền nát, giọng nói Đoan Mộc Kình Thiên dần dần truyền đến:

- Vũ trụ Hồng Hoang, Thiên Man vực chỉ là một tinh vực nhỏ bé hàng nghìn hàng vạn tinh vực, nhưng cũng là tinh vực xa xôi nhất, tầm thường hạ đẳng nhất, tinh vực như vậy bình thường căn bản sẽ không có người tới, lâu ngày, tường kép thời không đóng kín, tường kép thời không của Thiên Man vực vạn năm qua đều không có người của vực bước vào!

Đoan Mộc Kình Thiên nhìn Tô Dật, sau đó tiếp tục nói:

- Còn nhớ rõ lúc đó chúng ta gặp nhau trong thung lũng không?

Tô Dật khẽ gật đầu, lúc đó bất kể mình cố gắng thế nào cũng không tiến vào được chỗ Đoan Mộc Kình Thiên, còn định đánh cược, chờ đạt tới Nguyên Tông cảnh sẽ trở về bái sư.

- Nơi đó chính là lối vào tường kép thời không của Thiên Man vực, ta ở bên trong có thể cảm giác được, cái lối vào của thời không này tường kép này được chế tạo ra!

- Thật ra còn có một lối vào tường kép ở trong Huyễn Ma Thận Lâu của Phục Yêu.

Tô Dật không chớp mắt, nói với Đoan Mộc Kình Thiên.