← Quay lại trang sách

Chương 1964

Không thể tin tưởng nhìn biến hóa của mình bây giờ, trong đầu Tô Dật lại vang lên lời Đoan Mộc Tiêu Mạn nói lúc đó.

Điển Tàng trong Ngự Thiên cung ghi chép, võ kỹ nhân thế chia ra làm Nguyên Khí kỹ, Huyết Mạch kỹ, Thần Thú kỹ, Không Gian kỹ, còn có hồn kỹ hoàn toàn dựa vào năng lượng để khống chế linh hồn.

Bây giờ Tô Dật hiểu rõ, kiếm ý là thuộc về một loại hồn kỹ.

Thiên Man Đại Lục đất rộng của nhiều, diện tích lãnh thổ rộng lớn, còn có rất nhiều thế tộc ẩn cư trời sinh có thể được ông trời ban ân, tập trung thiên phú vào trong huyết mạch.

Bọn họ chỉ dựa vào huyết mạch lại có thể phát huy ra uy lực mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Huyền Linh Thần Mạch chính là một loại huyết mạch khác thời thượng cổ! Bởi vậy dẫn tới kỹ năng lại là Huyền Linh kỹ!

- Huyết mạch thượng cổ!

Trong mắt Tô Dật sáng ngời, bây giờ mình mới tính là thật sự có Huyết Mạch kỹ của mình.

Mình vẫn luôn vận dụng Thần Thú kỹ, tuy người mình có huyết mạch của Đế Tước và huyết mạch của Kim Long, nhưng tuyệt đối không diễn sinh ra hệ thống võ kỹ hoàn chỉnh.

Trong lòng Tô Dật vẫn có chút tiếc nuối, ban đầu ở trong bí cảnh gặp được Đế Tước, Đế Tước đã sớm chỉ là một tia tàn hồn, Kim Long nằm ở Thiên Man mấy vạn năm, khí tức cũng không còn thâm hậu như trước.

Mình chỉ từ trong huyết mạch Đế Tước lĩnh ngộ ra được Huyết Hoàng Liệt Thiên, phải phối hợp với huyết khí của Huyết Ma Sát Thần Kiếm mới có thể sử dụng được, trong huyết mạch của Kim Long, mình chỉ lĩnh ngộ được Kim Long Trấn Cửu Tiêu, Trấn Thế Long Hồn Ngâm.

Rốt cuộc vẫn không biết Thần Thú kỹ hoàn chỉnh trong truyền thuyết có uy lực hủy thiên diệt địa thế nào.

- Cuối cùng cũng đạt được Nguyên Tông cảnh, không ngờ không gian trận vực còn chưa mở ra, lại có kỹ năng huyết mạch thượng cổ trước!

Ở mi tâm của Tô Dật bắn ra một tia sáng lạnh, gương mặt kiên nghị trở nên nghiêm túc nặng nề.

Đến Nguyên Tông cảnh, trong lòng Tô Dật hiểu rõ việc quay về Thiên Man Đại Lục đã vô cùng cấp bách. Lão Kim Long ở đó, mình nhất định phải đi một chuyến.

- Tiểu tử, đã đến lúc rồi. Nguyên khí của ta tối đa chỉ chống đỡ đến mức này, Kim Viêm Thú vương sẽ lập tức tấn công tới!

Giọng nói Đoan Mộc Kình Thiên xen lẫn nguyên khí, truyền vào trong tai của Tô Dật.

Mày kiếm vừa nâng lên, trong đôi mắt lạnh lùng hiện ra sát ý. Dưới chân Tô Dật dâng lên vòng xoáy nguyên khí, nhất thời ảo ảnh bay ra, từ trong hố đen có tia sáng cắt qua bụi bặm bay lên.

Sào huyệt của Kim Viêm thú, trên ngọn núi phía xa, một bóng dáng đang đứng ngược hướng gió, cao như một hòn núi nhỏ, trên gương mặt đầy sát ý lẫm liệt, trên mặt lộ ra khí phách cuồng ngạo, đôi mắt có một tia sáng năng lượng sắc bén lướt qua.

Xung quanh sát khí lại có yêu khí trùng thiên, ngọn lửa giống như sấm sét bao quanh toàn thân, tu vi Yêu Vực cảnh càng làm cho tâm hồn người ta run rẩy, uy thế cuồn cuộn giống như mãnh thú thức tỉnh.

Xương gò má nhô lên thật cao, mắt hổ sáng lấp lánh, cơ bắt toàn thân nổi lên cuồn cuộn giống như một bộ giáp hoàn mỹ, từng đường cong rõ ràng, ở dưới ánh trăng lạnh lẽo lại lấp lánh chói lòa!

Mấy con Ngũ Túc Kim Viêm Thú ít ỏi nằm rạp dưới chân núi, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng gầm khẽ, tiếng gầm đau buồn lại giận dữ hội tụ thành từng tiếng đinh tai nhức óc, giống như thiên lôi cuồn cuộn cuốn ra.

Sau khi xem qua cảnh tượng thê thảm ở sơn cốc, cho dù các Kim Viêm Thú còn lại rất tức giận và phẫn cuồng, cũng không dám tùy tiện xông vào, tất cả đều nằm rạp xuống mặt đất, lắc lư cái đầu cực lớn, từng dải lụa chợt bắn ra, thể hiện rõ uy thế!

Phía xa, trong hang động của sào huyệt vẫn thay có bụi bặm cuốn lên, sóng lửa ngập trời công kích ra, thỉnh thoảng lại thấy mặt đất run rẩy.

Ánh mắt mỗi con Ngũ Túc Kim Viêm Thú đều chấn động, trong miệng phát ra tiếng kêu đau buồn, mơ hồ có một cảm giác nguy hiểm dâng lên ở sâu bên trong linh hồn.

Có thể một lần tiêu diệt mấy chục con Man Yêu thú Yêu Tông cảnh thì khẳng định không phải là người tầm thường. Kim Viêm Thú vương ngẩng đầu, nhìn ánh sao chói lòa trong sào huyệt phía xa, tiếng năng lượng nổ vang dần dần tiêu tan, đột nhiên hắn quát lớn một tiếng.

- Nhân loại ở bên trong mau lăn ra đây cho ta, bản vương sẽ tha cho ngươi khỏi chết!

- Ngao!

Bảy tám con Ngũ Túc Kim Viêm Thú Yêu Tông cảnh rít gào, trong mắt lóe lên ánh sáng dữ tợn, móng trước sắc bén như dao đạp mạnh xuống mặt đất, từ trên sườn núi có từng vết nứt cực lớn lan tràn ra, dải lửa giống như lưỡi đao lao về phía hang động.

Chỉ một thoáng, cả ngọn núi bị ngọn lửa bốc lên tận trời cao thắp sáng, ánh lửa lượn lờ, mặt trời nhô lên cao!

Thú gào chấn động trời cao, sấm sét đánh xuống!

- Ầm!

Bên trong sào huyệt có một ánh sáng màu đỏ kim bắn từ sâu trong sơn động ra, áp lực mạnh mẽ tuyệt đối có thể che trời lấp đất đánh thẳng tới, phía sau có Đế Tước hí vang, lao nhanh như gió lửa, Kim Long uốn lượn trên bầu trời, sông núi hiện ra từng đợt sóng.

Tô Dật lướt qua không trung nhưng không còn có ánh lửa chớp động nứa, hắn đứng đón gió, trong mắt đỏ như máu, khí thế hỗn loạn với khí sát phạt ngập trời.

Cái bóng cực lớn che trời lấp đất. Tô Dật phát động Hỗn Nguyên Chí Tôn Công tới cực hạn, khóe mắt liếc nhìn điểm trắng chớp hiện phía xa. Đó chính là vị trí của Đoan Mộc Kình Thiên.

Tô Dật lập tức thu lại tâm thần, hai mắt lóe sáng, khí tức tập trung vào Kim Viêm Thú vương đang ở trên ngọn núi.

- Nhân loại?

Kim Viêm Thú vương không ngờ được, kẻ giết chóc tử tôn của mình lại là một nhân loại, ở trong mắt nó, nhân loại là tồn tại rất nhỏ bé, giống như bụi bặm.

Càng không thể tưởng tượng nổi là nhân loại này lại chỉ có tu vi Nguyên Tông cảnh. Nhìn về phía vị trí của Tô Dật, trong ánh mắt hung hãn của Kim Viêm Thú vương lộ vẻ ngoan độ, tự dưng khiến cho người ta ớn lạnh.

- Tử tôn Kim Viêm Thú của ta bị ngươi tàn sát, động phủ bị ngươi phá hủy, nhân loại nhỏ yếu như ngươi đúng là không sợ chết! Ngày hôm nay ta lại lột xương rút gân ngươi, cho ngươi mất mạng ở đây!

Ánh mắt Kim Viêm Thú vương trợn trừng, đầy xem thường và giễu cợt.

Nhân loại như vậy, Kim Viêm Thú vương thật sự không nghĩ ra làm sao có thể tàn sát tử tôn của mình đến mức như vậy, sự thật đặt ở trước mắt, Tô Dật quả thật chỉ có thực lực của Nguyên Tông cảnh.

- Ta cho ngươi hai con đường, thần phục ta, hoặc nói cho ta biết vị trí cụ thể của điểm truyền tống không gian này, sau đó chết!

Hơi lạnh tràn ngập, áo bào của Tô Dật tự nhiên bay phần phật, ánh mắt thản nhiên.

Trên con đường võ đạo, người mạnh là vua, đây là một đạo lý mà bất kỳ một tinh vực nào cũng mãi mãi không thay đổi được. Tô Dật muốn đi về, nhất định phải thông qua cửa ải này.

Hắn phải mạnh hơn nữa. Ngũ Túc Kim Viêm Thú cũng là đối tượng tốt nhất để rèn luyện, Tô Dật tất nhiên hoàn toàn không thương hại, trong mắt chớp hiện tinh quang.

Kim Viêm Thú vương điên cuồng cười một tiếng, ánh mắt giống như thanh kiếm vô cùng lẫm liệt, yêu khí giống như lửa cháy rừng rực, áo choàng dài phía sau cũng tay bay phần phật.

- Nhân loại vô tri, ngươi cho rằng đến tường kép thời không còn muốn trở về sao? Ngày hôm nay lại chôn cùng bọn tử tôn của ta đi!

Trong đôi mắt hung dữ xuất hiện ngọn lửa, dải lửa của Kim Viêm Thú vương nhất thời bắn ra, phía sau là một con Ngũ Túc Kim Viêm Thú cực kỳ khổng lồ, hung hãn, trảo ấn tùy ý rạch ở trên trời lại khiến trời cao bị xé rách, không gian đột nhiên nứt ra tạo thành từng đợt sóng.

- Con Kim Viêm Thú này nói, chúng ta có thể mở ra điểm không gian không?

Đôi mắt thâm thúy của Tô Dật vẫn bình thản, hình như không phải đang nói chuyện với Kim Viêm Thú vương, chiếc áo bào màu trắng phía xa chuyển động, khẽ nói.

- Không có vấn đề gì, bây giờ ngươi chưa chắc đã cảm ứng được điểm không gian và quy tắc không gian.

Đoan Mộc Kình Thiên trầm ngâm nói.

Trong yêu khí ngập trời, khóe mắt Tô Dật khẽ run lên, miệng khẽ cười, nhất thời hóa thành ảo ảnh Đế Tước giang cánh bay lượn, mang theo lửa đổ cuồn cuộn lao về phía Kim Viêm Thú.

Kim Viêm Thú vương có tu vi Yêu Vực cảnh tầng một lại rít gào chấn động trời cao, gây ra từng đợt sóng không gian lớn, gặp phải Tô Dật liền rời đi!