← Quay lại trang sách

Chương 1966

Kim Viêm Thú vương phía đối diện đã sớm biến sắc, khí tức bị phong tỏa, trơ mắt nhìn kiếm quang hạ xuống đỉnh đầu.

- Ầm ầm ầm!

Tiếng quát vừa dứt, dưới đòn đánh đáng sợ như vậy, trên trời cao có sóng khí khủng khiếp nhanh chóng khuếch tán ra, năng lượng hủy diệt mênh mông không ngừng từ trong đó tuôn ra.

Tất cả sào huyệt Kim Viêm Thú cùng với ngọn núi xung quanh nổ tung từng mảng, ở dưới những tiếng nổ kinh người liên tiếp vang lên, tất cả đều hóa thành tro tàn!

Theo một âm thanh phá nổ Hồng Hoang, toàn bộ thiên địa dần dần yên tĩnh lại, ánh sáng năng lượng mông lung tụ mãi không tan.

Biển lửa cuồn cuộn không ngừng, ngọn núi bị nghiền nát, Ngũ Túc Kim Viêm Thú bị công kích tới cặn bã cũng không còn, hóa thành mưa máu nhẹ nhàng tung bay trong bầu trời.

Sào huyệt Kim Viêm Thú hoàn toàn vỡ nát,

- Đừng! Đừng! Ta thuần phục!

Sương mù năng lượng tản ra, Kim Viêm Thú vương bị Tô Dật nặng nề giẫm ở dưới bàn chân, da trên toàn thân Tô Dật lại hiện lên ánh sáng rực rỡ, ảo ảnh Thần Cầm và Lân Long phía sau đã biến mất, hình vẽ trời sao cũng bị giấu ở dưới làn da, Huyết Ma Sát Thần Kiếm trong tay phát ra ánh sáng máu ảm đạm, bị nặng nề cắm ở bên cạnh.

Lúc này bên trong ánh mắt Tô Dật bắn ra tia sáng, huyết khí cuồn cuộn, giống như khí tức sông băng vạn năm nặng nề áp chế Kim Viêm Thú vương.

- Ký kết khế ước!

Từng từ từng chữ thốt ra khỏi cổ họng của Tô Dật, từ hai tay khẽ run rẩy có thể thấy được nguyên khí của Tô Dật đã sắp khô cạn.

Kim Viêm Thú vương bị đạp ở dưới chân cũng không dễ chịu gì, chỉ còn lại một hơi thở, cơ bắp toàn thân đột ngột nổ tung, máu thịt mơ hồ, dấu vết của ngọn lửa vẫn lưu trên da thịt, giống như một con tinh hỏa yếu đuối sẽ lập tức cũng bị đánh nát!

- Ầm!

Tô Dật phát động ra chút nguyên khí cuối cùng, ký kết với Kim Viêm Thú vương xong Thiên Yêu Hồn Khế mới rút chân ra, giang tay giang chân nằm ở trên ngọn núi.

Tô Dật vừa nằm xuống, toàn thân chảy máu ồ ồ, đầu váng mắt hoa, cả người giống như đã chết, hắn giãy giụa ngồi dậy và kết thủ ấn, bắt đầu phát động Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, nhanh chóng khôi phục nguyên khí.

Tâm hồn lại thăm dò trong cơ thể, Tô Dật không nhịn được hết sức kinh ngạc, Huyền Linh Hỏa Dịch lưu lại sau khi mình đột phá Nguyên Tông cảnh lại chỉ còn có bảy giọt.

Từ khi Tô Dật thi triển Bi Diệt Thiên Tinh đến lúc đánh bại Kim Viêm Thú vương cũng chỉ có ba hơi thở.

Một lần hít thở ngắn ngủi lại tiêu hao hết hai giọt Huyền Linh Hỏa Dịch!

- Uy lực khủng khiếp! Tiêu hao nguyên khí càng thêm đáng sợ!

Thành công đột phá đến Nguyên Tông cảnh, Thái Hư Thần Hải của Tô Dật tràn đầy, lại tiêu hao thêm năm giọt Huyền Linh Hỏa Dịch, đó không phải là một hơi hai giọt nữa.

Thiết Hồn Mạch và Xích Phi Hồng cũng chấn động kinh ngạc, nhìn mọi thứ xung quanh bị hủy diệt. Đây là lần đầu tiên Tô Dật dựa vào năng lực của mình đánh bại Yêu Vực cảnh, chỉ là trả giá thật sự quá lớn!

- Cũng may ngươi có Khí tức Kim Long và Yêu Thần Chiến Khải, bằng không cho dù ngươi có thể dùng được, cũng chẳng khác nào đồng quy vu tận!

Ánh mắt Thiết Hồn Mạch chấn động, trong lòng đầy khiếp sợ.

Tô Dật bất đắc dĩ cười gượng, chỉ là mở ra Bi Diệt Thiên Tinh trong ba hơi thở đã làm cho mình sắp ngã xuống và bị thiêu cháy, nếu không có đủ nguyên khí ủng hộ, nhiều thêm một hơi thở, mình rốt cuộc sẽ biến thành dáng vẻ thế nào, quả thực khó có thể tưởng tượng được.

- Đây vẫn chỉ là tầng thứ nhất đã có hiệu quả như thế, tiếp nữa còn có hiệu quả thông thiên thế nào? Trong hào quang thần bí còn có thể ẩn chứa năng lượng thế nào?

Ánh mắt Tô Dật sáng rực, nhanh chóng vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, hắn càng kích phát tuyến đường công pháp, càng cảm thấy hào quang thần bí của mình giống như một bảo tàng kỳ diệu cực lớn không gì sánh được!

Một đường tu hành, hắn từng mấy lần mượn năng lượng của hào quang thần bí, không lần nào không bị hào quang thần bí cắn trả, theo tu vi của bản thân mình không ngừng lên cao, mở ra Huyền Linh Thần Mạch, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công đạt đến một cảnh giới hoàn toàn mới, mình cũng càng hiểu rõ hơn về hào quang thần bí.

Hỗn nguyên khí không ngừng vận chuyển, sau Nguyên Tông cảnh, năng lượng trong trời đất loãng cũng có thể nhanh chóng hóa thành năng lượng tiến vào trong thân thể.

- Ầm ầm ầm!

Tô Dật bắt đầu tự mình khôi phục, vào lúc này Đoan Mộc Kình Thiên cũng trở lại bên cạnh Tô Dật, nguyên khí mênh mông cuồn cuộn mãnh liệt, tràn ngập khí tức cổ xưa.

Hắn cẩn thận quan sát Tô Dật, gương mặt vô cùng kinh hãi, không nhịn được nhíu mày, khẽ nói:

- Tiểu tử, ngươi cho ta niềm vui bất ngờ quá lớn!

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Đoan Mộc Kình Thiên chậm rãi bước qua bước lại, xoa cằm, ngộ tính cực cao, truyền thừa thần thú, lực lượng thần bí, vì sao tất cả những điều này đều sẽ tập trung ở trên thân thiếu niên này?

- Chà...

Trong hố sâu cách đó không xa, Kim Viêm Thú vương chảy máu không ngừng, khí tức mệt mỏi, bị uy thế cực lớn của Hỗn Nguyên Chí Tôn Công trấn áp trong lòng đất, vẻ mặt chấn động.

- Lại là một nhân loại, ngươi là ai?

Trong ánh mắt đau khổ, bóng dáng Đoan Mộc Kình Thiên chậm rãi xuất hiện, Kim Viêm Thú vương theo bản năng lùi về phía sau một bước. Đoan Mộc Kình Thiên cười quỷ dị, trong tay cầm một đoạn dây thừng nhanh chóng đến gần.

Nháy mắt đã nửa ngày trôi qua, Tô Dật chậm rãi mở hai mắt ra, đau đớn kịch liệt vẫn khiến cho hắn kêu lên thành tiếng, tuy nhiên so với vừa rồi cận kề với cái chết thì tình trạng đã tốt hơn rất nhiều.

- Sư công!

Hắn nhìn Đoan Mộc Kình Thiên ở gần đó đang trói Kim Viêm Thú vương ở trên cây cổ thụ, trong lòng biết sư công sợ Kim Viêm Thú vương liều mạng đánh một trận, lập tức mỉm cười.

Đoan Mộc Kình Thiên quay đầu lại, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, lúc này mới bao lâu mà Tô Dật đã khôi phục hơn phân nửa, năng lực khôi phục như vậy cùng thực lực cơ thể càng cho hắn tam quan mới.

Bỗng nhiên, cơ mặt khẽ giật giật, Đoan Mộc Kình Thiên duy trì bình tĩnh, trầm giọng nói:

- Đi đến đây, ta chờ ngươi, hỏi xem hắn mở ra điểm không gian!

Tô Dật đứng dậy, hắn đã khôi phục hơn phân nửa, trong tròng mắt thâm thúy bắn r ánh sáng lạnh, sắc mặt thâm trầm tối tăm, khí tức trên người cũng đã khôi phục lại Nguyên Tông cảnh nhất trọng.

Hắn đến gần Kim Viêm Thú vương, trong mắt Thú vương hiện ra vẻ khiếp sợ và kinh ngạc.

- Ngươi... Lại có thể khôi phục!

Đôi môi dày run rẩy không ngừng, nhìn Tô Dật giống như nhìn thấy quỷ.

Phạm vi ngàn dặm xung quanh đã bị san thành đất bằng, biển lửa trải dài ngàn dặm, sông núi di chuyển vị trí, cảnh tượng khủng khiếp này cuối cùng lại đều do một thiếu niên thần bí gây ra.

Mình vẫn trong trạng thái gần chết, vết thương nghiêm trọng, Tô Dật lại khôi phục, điều này có thể khiến cho người ta không kinh ngạc sao?

- Ta đã từng nói, ếch ngồi đáy giếng không có tư cách chế giễu người, nếu đã thần phục với ta, ngươi phải gọi ta là gì?

Ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu rét lạnh giống như đưa ra mệnh lệnh bắt buộc.

Khóe mắt Kim Viêm Thú vương run rẩy, cuối cùng vẫn cúi đầu xuống, ánh mắt ảm đạm, có vết máu tươi chậm rãi tràn qua khóe miệng.

- Chủ nhân... Ta thuần phục!

- Vèo!

Nó vừa thuần phục, Tô Dật cũng không che dấu nữa, thu phục một cường giả Yêu Vực cảnh chung quy có giá trị hơn một cường giả Yêu Vực cảnh rất nhiều.

Một bình nhỏ linh dịch bị ném tới trên thân của Kim Viêm Thú vương, linh dịch vừa tới gần, linh khí che trời lấp đất lại trùng kích tâm hải.

Ánh mắt Kim Viêm Thú vương thoáng động, phát ra dao động lớn, vết thương khủng khiếp trải rộng khắp toàn thân lập tức bị một loại lực lượng thuần túy dồi dào bao quanh, rất thư thái.