← Quay lại trang sách

Chương 1967

Tô Dật rút ra Huyết Ma Sát Thần Kiếm, kiếm quang đảo qua, dây thừng tự động rơi ra, hắn nặng nề liếc nhìn Đoan Mộc Kình Thiên, gật đầu lạnh lùng nói.

- Nếu ngươi biết điểm không gian thì nhanh chóng khôi phục, sau đó theo ta rời khỏi khoảng không tường kép, lao tới Thiên Man! So với làm vương giả nghìn năm trong một góc nhỏ, còn không bằng theo ta cùng làm chủ sơn hải! Sinh ra làm nam nhi, phải quét ngang thiên hạ, chinh phục thế gian! Chứ không phải ở đây làm thổ đại vương của ngươi!

Giọng nói nặng nề giống như búa tạ đánh vào trên nội tâm của Kim Viêm Thú vương, khí tức hung hãn lập tức chấn động.

Lời Tô Dật nói giống như nghi thức xối nước, ánh mắt Kim Viêm Thú vương mệt mỏi đảo qua thiên địa lúc này chẳng khác nào đống đổ nát.

Bây giờ sào huyệt của mình đã đổ nát, không bằng đi Thiên Man xây dựng lại cho mình một giang sơn lớn, ngực nó phập phồng lên xuống càng lúc càng nhanh, cuối cùng ngửa đầu một hơi uống cạn linh dịch trong bình.

- Người này!

Đoan Mộc Kình Thiên nhìn Tô Dật bên cạnh, miễn cưỡng cười một tiếng. Tô Dật vừa chính vừa tà, tuổi còn trẻ, thực lực lại mạnh mẽ.

Nếu như truyền đi, nghe võ giả Nguyên Tông cảnh nhất trọng tất nhiên sẽ trực tiếp thu phục cường giả Yêu Vực cảnh, chắc hẳn có thể rơi cằm mất.

Nhìn Tô Dật đi về phía trước, trong đôi mắt thâm thúy của Đoan Mộc Kình Thiên đầy dao động, có ánh sáng lóe lên rồi biến mất.

- Ầm!

Sau khi đưa gần nửa bình linh dịch cuối cùng cho Kim Viêm Thú vương, trên thân Tô Dật đã không còn bất kỳ linh dịch nào.

Kim Viêm Thú vương đã thuần phục, có yêu hồn khế không cần lo lắng, sư công của mình càng không nhất thiết phải đề phòng. Tô Dật trầm ngâm một lát, lại bố trí không gian thần bí ở ngay tại chỗ.

Vũ trụ ngôi sao rộng lớn trải dài ở trước mắt, trong tầm mắt thấy có bốn ảo ảnh thần thú thượng cổ chiếm lĩnh bốn góc đông tây nam bắc.

Trên không trung tràn ngập hình vẽ kỳ lạ với tường vân chìm nổi, hoa văn bùa chú huyền ảo khó dò lơ lửng giữa không trung, hào quang rực rỡ chói mắt chiếu sáng vạn trượng, giống như vượt qua vạn năm thượng cổ hiện ra trước mắt.

Sau khi Tô Dật đột phá Nguyên Tông cảnh, trong không gian thần bí, linh khí càng thêm nồng đậm ngưng luyện, nguyên khí dâng trào, cột ánh sáng từ trên cao trút thẳng xuống, chảy qua vạn dặm, giống như thần quang đến trái đất.

Một khoảng không gian lớn trước người còn được chiếu sáng vô cùng chói mắt, đứng ở giữa vòng sáng với thần huy tràn ngập, trời đất cộng hưởng, giống như sự sống mới!

- Nơi này là?

Cho dù là nhân vật từng trải như Đoan Mộc Kình Thiên cũng bị chấn động bởi cảnh tượng trước mắt, trong mắt đầy kinh hãi!

Lại càng không cần nói tới Kim Viêm Thú vương phía sau đã trực tiếp nằm rạp trên mặt đất, run rẩy, rất sợ làm cho thần linh tức giận, vẻ mặt nghiêm túc trang trọng.

Chỉ thấy hư không trên cao, từng vảy rồng Kim Long khép mở, trông rất sống động, ánh sáng kỳ lạ tràn ngập. Thần Cầm hót vang phát ra ngọn lửa hủy diệt, giang cánh bay cao. Bạch Hổ cực lớn mang theo hào quang thần thánh, nhe ra răng nanh khiếp người đang ngẩng đầu rít gào. Huyền Quy bất động như núi, thần đồng chợt bắn ánh sáng cổ xưa, trấn giữ trời cao.

Xung quanh là khí tức cực lớn uy nghiêm giống như vượt qua dòng sông Thái Cổ đến đây, ánh sáng như thần quang bao phủ lấy toàn thân Tô Dật.

Gợn sóng không gian cuồn cuộn không ngừng. Dùng mắt thường có thể thấy được vết thương trên da thịt của Tô Dật dần dần khép lại, cơ thể phát ra ánh sáng trong suốt lấp lánh, không chút tỳ vết!

Phóng tầm mắt nhìn lại, diện tích lãnh thổ bên trong không gian thần bí rất rộng lớn, trong gần vạn trượng có sông núi uốn quanh, xung quanh có thác nước từ trên núi đổ xuống, từng giọt nước bắn ra chiếu sáng lấp lánh.

Xung quanh mơ hồ nhưng vẫn tản ra ánh sáng rực rỡ, núi xanh ẩn trong sương mờ, giống như thế ngoại Tiên cảnh vậy.

- Bảo địa! Là bảo địa!

Đoan Mộc Kình Thiên kinh sợ hô to, miệng mũi hít lấy năng lượng trong không gian thần bí, trong mắt đầy vẻ chấn động, thật lâu vẫn không ngậm miệng lại.

Kim Viêm Thú vương phía sau lộ ra ánh mắt cực kỳ trang nghiêm, quỳ trên mặt đất. Tiếng Thần Ma ngâm xướng xa vời vọng lại, bóng dáng yêu tôn xuất hiện trên bầu trời bước ngang hoàn vũ, Kim Viêm Thú vương rất cung kính, không ngừng dập đầu.

- Yêu Tông Kim Viêm Thú bái kiến các vị thần thú đại nhân, Yêu tộc chí tôn!

Kim Viêm Thú vương cố gắng duy trì giọng ổn định, người vẫn run rẩy không ngừng.

Năng lượng trên không trung hóa thành hào quang vạn trượng, ngoài bốn thần thú, còn có các loại đại yêu thượng cổ chí tôn trong Phục Yêu Huyễn Diệu Điển xoay quanh trời đất, hót vang, hú lớn!

Lúc đó không gian thần bí hoàn toàn trở thành thiên đường của thú tộc, biển linh khí.

Đoan Mộc Kình Thiên và Kim Viêm Thú vương có thể cảm giác được ánh sáng mông lung rực rỡ, uy nghiêm vô thượng trong đó đang chữa trị hai tầng vết thương trên thân thể và linh hồn của mình!

Cách đó không xa, linh khí bên trong ruộng thuốc xông vào mũi, một bóng đen bay đến. Đoan Mộc Kình Thiên và Kim Viêm Thú vương đồng thời nheo mắt.

- Nguyên Tông cảnh đỉnh phong!

Kim Viêm Thú vương trầm ngâm, nơi bí ẩn này chính là nơi tuyệt mật của chủ nhân. Hắn âm thầm phát động nguyên khí, tự xem mình là người bảo vệ.

- Xích Phi Hồng! Đã lâu không gặp!

Đoan Mộc Kình Thiên khẽ nhếch mép, nhất thời nguyên khí phun trào, sát ý đột nhiên dâng lên.

Xích Phi Hồng từ phía xa cảm ứng được nguyên khí của Tô Dật tiến đến, chuẩn bị nghênh đón Tô Dật, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Đoan Mộc Kình Thiên, vẻ mặt nhất thời biến đổi, nghẹn thành màu gan heo, nhích về phía vị trí ban đầu.

Phục Yêu môn cũng là trong đó một thành viên năm đó bao vây tiêu diệt Đoan Mộc Kình Thiên, cho dù Xích Phi Hồng cuối cùng không có đuổi kịp, Phục Yêu môn cũng khó trốn khỏi tội.

Kẻ thù gặp lại, đặc biệt đỏ mắt, Xích Phi Hồng đã là thân thể tàn hồn, chỉ vừa gặp mặt đã xám như tro, tóc gáy phía sau dựng thẳng, nhìn về phía Tô Dật với ánh mắt cầu xin giúp đỡ.

Tô Dật khoát tay chặn lại, vội vàng ngăn cản Đoan Mộc Kình Thiên, nói:

- Sư công! Đừng nóng vội! Vị này đúng là Xích Phi Hồng, nhưng là người của Phục Yêu môn của ta! Bây giờ cũng là người một nhà, sư công có thể tạm thời bỏ xuống thành kiến được không?

- Phục Yêu môn của ngươi? Chuyện gì xảy ra vậy! Tiểu tử ngươi nói rõ cho ta!

Mày kiếm của Đoan Mộc Kình Thiên nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng nghi ngờ hỏi.

Lập tức, Tô Dật lại chuyện xảy ra ở Thiên Man cùng với cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong cho Đoan Mộc Kình Thiên nghe.

Tức giận dần biến mất, nhưng ánh mắt nhìn về phía Xích Phi Hồng vẫn lạnh lẽo sáng như điện, Đoan Mộc Kình Thiên khẽ hừ một tiếng.

- Nể mặt Tô Dật, ta tạm thời tha cho ngươi khỏi chết! Xích Phi Hồng, không ngờ cuối cùng lại để cho chúng ta gặp mặt ở đây! Đúng là thiên đạo luân hồi!

Tiếng cười lạnh giống như thanh kiếm sắc bén cắt phá trời cao.

Xích Phi Hồng cũng biết năm đó Đoan Mộc Kình Thiên bị thế gia, thế lực truy sát có bao nhiêu nguy hiểm đau khổ.

Bây giờ Đoan Mộc Kình Thiên là sư công của Tô Dật, sau này cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, ánh mắt thoáng thăm dò rồi ngượng ngùng nói.

- Cầm Mộc đại nhân, ngài đại nhân đừng trách tiểu nhân, thế lực của Phục Yêu môn đã suy yếu, vốn bị uy thế của Long gia đè ép mới làm những chuyện không bằng heo chó nam đó. Tuyệt đối đừng trách ta, lại càng đừng tính toán với Phục Yêu môn! Giới Vực Châu còn là do ta tìm về giúp ngài, giao cho Tô Dật! Mong đại nhân nể tình chuyện này mà tha thứ cho ta!

Ánh mắt dao động, gương mặt già nua đỏ bừng. Dưới ánh mắt lạnh lùng của Đoan Mộc Kình Thiên, hai chân Xích Phi Hồng bắt đầu run lên, cơ thể hơi cong lại, hai ngón tay chỉ vào Tô Dật, tiếp tục nói.

- Tô Tông chủ biết, Phục Yêu môn chỉ là ngoài mặt đi theo Long gia, thật sự không có làm bao nhiêu chuyện xấu xa đâu! Ta cũng bị nhốt ở trong hộp Huyễn Ma nhiều năm, có một số việc, ta thật sự không biết!

Xích Phi Hồng nói một hồi lại mặt đỏ tía tai, nhìn vẻ mặt không tin của Đoan Mộc Kình Thiên thật muốn khóc không ra nước mắt.