← Quay lại trang sách

Chương 1969

Sư công, cơ thể ngươi trải qua cơn lốc thời không, có thể tạm thời ở trong mảnh thiên địa này, để cho ta đưa ngươi quay về Thiên Man!

Mí mắt Đoan Mộc Kình Thiên nâng lên. Khi bước vào không gian thần bí này, hắn cũng đã nghĩ đến ý kiến của Tô Dật, lập tức chép miệng, có chút do dự.

- Cơn lốc thời không không thể coi thường được, không giống với truyền tống thứ nguyên trong cùng một không gian, cơn lốc thời không là hai tầng thử thách đối với cơ thể và linh hồn!

Ánh mắt Đoan Mộc Kình Thiên liếc về phía Kim Viêm Thú vương bắt đầu chữa thương, bắt đầu lo lắng.

- Tiểu tử, một võ giả từ Võ Vực cấp thấp thăng cấp đến Võ Vực cao cấp thì không chỉ bản thân chịu khó rèn luyện, còn đại biểu bước vào trình độ mới trong thiên đạo. Nói cách khác, thiên đạo không thể trái, ngươi có thể dựa vào thiên phú tuyệt đối mạnh mẽ chuyển kiếp tới, tất nhiên kinh thế hãi tục! Xích Phi Hồng và cả ba nhân sĩ bên trong cơ thể ngươi đều là thân thể tàn hồn! Tất nhiên có thể theo qua cùng ngươi.

- Bịch bịch!

Tô Dật nhất thời lùi về phía sau một bước, mắt mở cực lớn, đầy vẻ không thể tin tưởng.

- Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta mặc dù bị thương nghiêm trọng, nhưng tu vi dù sao cũng là Nguyên Thiên cảnh, ta không tìm hiểu được không gian thần bí này của ngươi, nhưng bên trong cơ thể ngươi có vài khí tức, ta vẫn cảm nhận được một rõ ràng!

Tô Dật liếm đôi môi khô khốc, theo Đoan Mộc Kình Thiên chậm rãi bước ở bên trong không gian.

- Sư công, ta...

- Bây giờ ta lo lắng chính là ta và Kim Viêm đều là cơ thể hoàn chỉnh, tồn tại ở lại bên trong cơ thể ngươi chính là một gánh nặng đối với linh hồn của ngươi. Khi ngươi xuyên qua cơn lốc thời không sẽ càng khó hơn! Tiểu tử ngươi có kinh nghiệm còn muốn phong phú hơn ta, sau này ngươi có thể có thành tựu lớn tới mức nào, ta khó có thể tưởng tượng được, bởi vậy ta càng không muốn ngươi vì ta mà xông vào nguy hiểm!

Sau khi nghe chuyện của Long gia, Đoan Mộc Kình Thiên nhất thời xuất hiện một ý nghĩ, có lẽ thiếu niên trước mắt này có thể thật sự ném đi kẻ thù lâu ngày không gặp kia!

Lúc này, phía xa có từng mùi thuốc xông vào mũi, linh khí tạo thành từng gợn sóng tới lui trong hư không.

Linh dược hình Man Yêu thú có kích cỡ bằng một người đang tiếp nhận linh khí trời đất, cành lá rậm rạp, râu tóc tung bay, đang nhắm mắt dưỡng thần, khí tức thần dị huyền ảo cộng hưởng cùng trời đất.

Tô Dật nheo mắt, chỉ vào Bích Huyết Linh Tham bên kia nói:

- Sư công, Tham Gia này cũng là thân thể hoàn chỉnh, năm đó độ kiếp thất bại vẫn ở lại trong cơ thể ta, lần này chẳng phải cũng theo ta đến tường kép thời không à? Sẽ có biện pháp thôi!

Đoan Mộc Kình Thiên cười gượng, khẽ lắc đầu, bàn tay ôn hòa khẽ đặt ở trên vai Tô Dật, ánh mắt thoáng động.

- Nó dù sao cũng chỉ là Yêu Hư cảnh, một đường võ giả, từ Nguyên Tông trở lên mới thật sự là thế giới võ đồ, sau khi tu luyện mới có khả năng gọi là tu luyện! Bây giờ ngươi dẫn theo một Nguyên Vực cảnh, một Nguyên Thiên cảnh xuyên qua cơn lốc thời không mờ mịt, bản thân ngươi cũng đã Nguyên Tông cảnh rồi! Đây là thuần túy chịu chết, ta không đồng ý!

Nghe Đoan Mộc Kình Thiên nói vậy, trong lòng Tô Dật như phủ kín một lớp bụi. Tu luyện vốn chính là chuyện đấu với trời, vượt qua sống chết cửa ải khó khăn, đột phá cực hạn của cơ thể để tìm hiểu đại năng trong thiên đạo.

Nghĩ thôi là có thể hiểu được, vì sao yêu thú có Sơ kiếp và Hóa Hình kiếp, võ giả nhân loại có hạn chế Nguyên Tông cảnh, trời ghen tỵ cũng là một mặt.

Không có bất kỳ chuyện gì là đương nhiên, cũng không bất kỳ một con đường nào là thuận buồm xuôi gió, tham dự phá thiên cơ vốn đã cực kỳ nguy hiểm.

Tu vi càng cao thì khi xuyên qua cơn lốc thời không sẽ gặp phải ngăn cản và khó khăn càng lớn. Nếu Tô Dật dẫn theo hai người này, nguy hiểm đâu chỉ thành tăng lên gấp bội!

- Chẳng lẽ không có cách nào sao!

Đôi mắt lạnh lẽo của Tô Dật lại bất khuất, âm thầm cắn răng.

Bóng lưng của xinh đẹp của Đoan Mộc Tiêu Mạn bắt đầu hiện ra. Mình đã từng mấy lần nhận lời sẽ để cho tỷ đệ Đoan Mộc gặp lại, từng cử chỉ hành động của nàng, mỗi lần âm thầm rơi lệ, chỉ có Tô Dật hiểu rõ trong đó bao hàm vẻ u sầu thế nào.

Trong lòng Đoan Mộc Tiêu Mạn đau như vậy, Tô Dật không có cách nào ngồi nhìn không quan tâm, hơn nữa Đoan Mộc Kình Thiên đang ở trước mắt.

- Tiền bối, lẽ nào ngươi muốn Tiêu Mạn lại chờ một trăm năm nữa sao? Ngự Thiên cung còn có thể lại loạn một lần nữa sao?

Ánh mắt Đoan Mộc Kình Thiên chấn động, Đoan Mộc Tiêu Mạn vẫn là vết sẹo không dám vạch ra trong lòng hắn, cùng chảy một dòng máu, tâm ý liên thông, mình chưa từng một lần để ý tới Ngự Thiên cung.

- Ta hy vọng chúng ta cùng nhau đi báo mối thù Long gia!

Tô Dật nhướng mày kiếm, trong mắt chợt lạnh.

Tiếp theo, Đoan Mộc Kình Thiên nhíu mày đi về phía trước, chiếc áo khoác dài lắc lư. Tô Dật trầm giọng nói.

- Sư công! Không mạo hiểm thử một lần thì làm sao có thể biết được!

Tô Dật giang hai tay ra, vẫn muốn tranh thủ một lần.

- Oong!

Ánh sáng màu xanh lam yếu ớt yên tĩnh xoay tròn, băng tuyết lượn quanh trên Linh Trì, phun ra linh dịch giống như thác nước, linh dịch còn sót lại bị Xích Phi Hồng cố gắng chứa vào từng bình ngọc.

- Cái kia là gì?

Vẻ mặt Đoan Mộc Kình Thiên xúc động, linh khí hóa thành sóng triều cuồn cuộn, mắt thường có thể thấy được từng tia năng lượng không ngừng dao động trong hư không.

Tô Dật nhíu mày, nhìn về phía Đoan Mộc Kình Thiên nói:

- Thủy Trấn Thiên Thạch!

Trong mắt Đoan Mộc Kình Thiên lóe sáng, thoáng lộ vẻ kích động, ngón tay khẽ run rẩy nói:

- Từ đâu đến! Từ đâu đến! Đây chính là Trấn Thiên Thạch à!

Đoan Mộc Kình Thiên có cảm xúc khác thường với Trấn Thiên Thạch, bởi vì Kim Trấn Thiên Thạch mà quỹ tích cuộc đời của Đoan Mộc Kình Thiên cũng bị thay đổi.

Hai tay hắn nắm chặt hai tay của Tô Dật, tâm tình hết sức kích động. Tô Dật thở dài, lại nói ra chuyện Thánh Sơn và Lý thị, ánh mắt Đoan Mộc Kình Thiên ảm đạm, nặng nề nói:

- Thì ra là thế! Ngươi có phát hiện ra bất kỳ điều kỳ diệu nào của Trấn Thiên Thạch này không?

Sau khi Thủy Trấn Thiên Thạch bị luyện hóa, lại xuất hiện ở trong không gian thần bí, ngoại trừ Vân Ảnh Đạp Sương Bộ mà Lý thị lĩnh ngộ được từ cuối Thủy Giáng Thiên Tinh, lại không có tác dụng gì khác.

- Tạm thời không có!

Đoan Mộc Kình Thiên bước ra, trước mắt nổi lên cơn gió lốc màu xanh, sương mù lạnh lẽo trắng như sữa giống như lụa xoay trong khoảng không, năng lượng cực lớn hóa thành kình phong tiến vào trong cơ thể.

Quan sát từ trên xuống dưới, cẩn thận nghiên cứu, Đoan Mộc Kình Thiên cuối cùng lắc đầu, ánh mắt kiên định, nói.

- Không, ngươi tuyệt đối còn chưa phát huy ra tác dụng của Thủy Trấn Thiên Thạch!

Mày kiếm của Tô Dật nhíu lại, lẽ nào Đoan Mộc Kình Thiên biết cách mở ra Thủy Trấn Thiên Thạch?

- Thủy Trấn Thiên Thạch lại là tinh hoa nguyên thạch của bảy loại nguyên khí, đại biểu chính là vỡ lòng của võ đạo, cho trời đất mới bắt đầu! Làm sao có thể bình tĩnh như vậy được!

Đoan Mộc Kình Thiên ngẩng đầu nhìn không gian thần bí, trầm giọng nói:

- Bảo địa này có thể mang theo Thủy Trấn Thiên Thạch vốn đã có rất nhiều khả nghi, hơn nữa bảo địa này của ngươi còn liên quan đến Huyền Linh Thần Mạch, ngươi cảm thấy tất cả những điều này là trùng hợp sao?

Đoan Mộc Kình Thiên nói vậy làm cho Tô Dật chìm trong trầm tư suy nghĩ, lời nói tiếp tục truyền vào tai:

- Huyền Linh Thần Mạch của ngươi cần phải đến Nguyên Tông cảnh mới có thể chân chính phát huy tác dụng, ta đoán có thể ngươi chưa tới thời cơ thích hợp để dùng Thủy Trấn Thiên Thạch!

Câu nói này cũng không phải giả, không phá tan Nguyên Tông cảnh, Tô Dật cũng khó có thể lĩnh ngộ được sự huyền bí của Huyền Linh kỹ, Thủy Trấn Thiên Thạch đã nằm ở đây rất lâu rồi. Xem ra vẫn là tu vi của bản thân mình quá thấp.