← Quay lại trang sách

Chương 1970

Cho dù hào quang thần bí đã dần dần bắt đầu công nhận mình, nhưng vẫn còn cách trình độ có thể theo ý mình, giải đáp án cho mình xa lắm.

- Tuy nhiên, nếu ngươi có Thủy Trấn Thiên Thạch trong người, ngược lại có thể thử một chút! Mượn Trấn Thiên Thạch xuyên qua cơn lốc thời không!

Con ngươi Đoan Mộc Kình Thiên trở nên linh hoạt, một tâm huyết dâng trào.

Tô Dật cong môi, mắt sáng ngời khẽ cười nói:

- Vượt qua vực thời không chính là vi phạm thiên đạo, nhưng ta có Trấn Thiên Thạch, còn sợ gì thiên đạo nữa!

Sau đó, Tô Dật chia một ít linh dịch cho Đoan Mộc Kình Thiên, linh dịch vào cơ thể, một cảm giác vạn vật sinh ra, trăm mạch dễ chịu sảng khoái.

Hai người ngồi xuống gần Linh, bắt đầu nhanh chóng chữa thương, từng thủ ấn được kết nhanh như tia chớp, Tô Dật và Đoan Mộc Kình Thiên dần dần chìm trong thần thức, mặc cho linh khí trong thiên địa tẩm bổ, toàn thân bao phủ thần quang, cơ thể sáng óng ánh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, lại thêm ba ngày, ở trong tường kép thời không hoang tàn vắng vẻ, Tô Dật tùy ý để lộ ra không gian thần bí, cũng không có bất cứ vấn đề gì.

bên trong Huyền Quan, Thiết Hồn Mạch liên tục đảo mắt, thay mọi người theo dõi từng động tĩnh trong tường kép thời không.

Ba ngày trôi qua, nắng gắt lại khiến cho hơi nước trong sơn cốc bốc hơi hết, ba mặt trời vàng phân cao thấp với nhau, thể hiện sự nhiệt tình lớn nhất đối với mặt đất.

Trong không gian thần bí, gương mặt Đoan Mộc Kình Thiên, Tô Dật cùng với Kim Viêm Thú vương, Xích Phi Hồng đỏ bừng phát ra ánh sáng thần quang kỳ lạ, khí tức toàn thân tự dưng trở nên mạnh mẽ.

- Cuối cùng đã hoàn toàn khôi phục lại!

Tô Dật kinh ngạc kêu lên một tiếng, hoạt động gân cốt làm phát ra những tiếng rắc rắc.

Sau bên trong biển Thái Hư, nguyên khí vẫn tràn đầy giống như con thú lớn ngủ đông, như rồng lặn dưới vực sâu, khí tức của sóng biển vô cùng khủng khiếp,

Cho dù là Đoan Mộc Kình Thiên, Tô Dật cũng có thể cảm giác được vết thương trên người đã có sự khôi phục nhất định. Đoan Mộc Kình Thiên không giận mà uy, một khí phách uy vũ lại được phát ra.

- Tô Dật, nếu ta có thể nghỉ ngơi ở trong bảo địa này của ngươi năm năm, chắc chắn có thể hoàn toàn khôi phục!

Đoan Mộc Kình Thiên mỉm cười, có chút thoả mãn.

Tô Dật trợn tròn mắt, vẻ mặt có chút biến hóa, trong lòng lại hồi hộp, năm năm! Hắn làm sao chờ được tới năm năm!

Tô Dật liên tục lắc đầu, khí tức nặng nề, vội vàng liếc nhìn mấy người xung quanh nói:

- Kim Viêm khôi phục xong chưa? Chuẩn bị trở về Thiên Man thôi!

Kim Viêm Thú vương chờ ở bên cạnh đã sốt ruột không chịu nổi từ lâu, lập tức hô lên một tiếng chấn động trời cao, đầy giác ngộ tuyên truyền, bước chân vững vàng nói:

- Tuân mệnh! Chủ nhân!

Mọi người rời khỏi không gian thần bí, Kim Viêm Thú vương dẫn Tô Dật trở lại sào huyệt Kim Viêm, chỉ thấy tường đổ, khắp nơi đều là đá vụn rơi xuống!

- Lại ở trong động phủ của ngươi à?

Tô Dật nghi ngờ nói.

Kim Viêm Thú vương đi theo sau lưng Đoan Mộc Kình Thiên cười hì hì, cung kính nói:

- Chủ nhân có chỗ không biết, nếu muốn tiếp nhận Thiên Kiếp thì nhất định phải ở trong thời không, mà lúc này điểm không gian rất khó tìm, sau khi trăm cay nghìn đắng tìm được, ta lại dứt khoát coi đây là nhày, bắt đầu sinh sôi nảy nở lớn mạnh! Mới có động phủ Kim Viêm bây giờ!

Tô Dật khẽ gật đầu, lần này có Kim Viêm Thú vương ở bên cạnh chỉ dẫn, quả thật sẽ tiết kiệm được không ít sức lực.

Đi qua một đống đổ nát, thấy có hơi ẩm phả vào mặt, cỏ nước tốt tươi mọc dưới mặt đất đã hình thành sự đối lập rõ nét với cái nắng gay gắt trên mặt đất.

Cỏ nước hiện ra ánh sáng u ám bồng bềnh qua lại trong dòng sông ngầm, hơi ấm trong hang động làm cho Tô Dật nhất thời cảm giác chắc chắn đã tìm đến đúng chỗ rồi.

Trên bãi sông phủ kín đá vụn, ở dưới sự hướng dẫn của Kim Viêm Thú vương, Đoan Mộc Kình Thiên và Tô Dật đều dừng lại ở bên đám cỏ nước cao bằng đầu người ở bên bờ.

Mượn sóng ánh sáng, bàn tay Kim Viêm Thú vương khẽ đẩy ra, có tia lửa rất nhỏ bắn ra khỏi bàn tay, đánh vào trên cỏ nước.

Cỏ nước theo gió lay động, vừa tiếp xúc đến nhiệt độ cao liền thong thả đi sâu vào trong. Hơi nước tiêu tan, vị trí cỏ nước ban đầu đã trở thành một khoảng đất bằng khô ráo.

Ngay chính giữa khoảng đất có in ký hiệu đồ đằng của Kim Viêm Thú, sau khi nhìn thấy hình vẽ, ánh mắt Kim Viêm Thú vương liền vui mừng nói.

- Chủ nhân, ở đây chính là điểm truyền thống thời không!

Nhất thời, Tô Dật đang đứng ở trên bờ, dưới chân độ nhiên có nguyên khí dâng lên, ánh lửa cắt qua bóng tối giống như một chiếc thuyền lá nhẹ nhàng rơi vào chính giữ hình vẽ kia!

- Vù vù!

Chỉ một thoáng, gió mạnh đột ngột nổi ra, một cơn lốc đến từ trong lòng đất cuốn lên, Tô Dật nhất thời phát động Hỗn Nguyên Chí Tôn Công để chống lại uy áp cực lớn này.

Gió mạnh giống như tiếng hổ gầm rồng ngâm với uy thế không gì sánh được vẫn lan tràn đến đỉnh đầu Tô Dật, áo bào xanh tung bay phần phật, sợi tóc theo gió thoả thích bồng bềnh.

Dần dần, dưới cơ thể của Tô Dật bắt đầu tràn ngập kim văn, toàn thân phát ra khí tức của loài rồng Thái Cổ, phóng ra một uy lực cực lớn vượt qua thiên cổ, lúc này hắn mới có thể đứng vững. Trong hai mắt cũng đã hiện ra kim văn, Tô Dật thì thào nói.

- Lốc xoáy ngầm thật mạnh!

Ánh mắt hắn nhìn rên đồ đằng, miệng máu của Kim Viêm Thú há to giống như cắn nuốt sinh linh thời gian.

Cản thận quan sát lại có thể phát hiện ra, không chỉ là hơi nước, chỉ cần ở xung quanh đồ đằng, ngay cả cỏ nước cũng sẽ không tới gần.

Năng lượng không ngừng từ trong miệng Viêm Thú phun ra, khoảng lớn không gian trước mặt bị rạn nứt, nghiền nát, dưới khí tức như vậy điên cuồng phun ra, cả hình vẽ cũng bắt đầu run rẩy.

- Tiểu tử, mau lấy Giới Vực Châu ra! Bây giờ chính là thời điểm không gian tường kép vận động!

Đoan Mộc Kình Thiên điểm chân nhẹ lên bên bờ, thân hình cũng hóa thành một tia sáng, chuẩn bị vọt vào trong tâm hải của Tô Dật.

Kim Viêm Thú vương vô cùng kinh hãi, nhìn đồ đằng đột nhiên phát sinh biến hóa, nó đứng ngây ra tại chỗ, sắc mặt tái nhợt. Đây cũng là cơn lốc thời không sao?

Ánh mắt Tô Dật nhìn con lốc xoáy mạnh mẽ đang che trời lấp đất, hắn bấm tay khẽ búng ra, lại bắn Giới Vực Châu ra khỏi túi không gian lớn!

- Lão Kim, qua đây! Giới Vực Châu! Đưa ta quay về Thiên Man đi!

Bên trong tất cả hình vẽ Kim Viêm, không gian nổ tung từng tấc, tiếng nổ mãnh giống như tiếng mãnh thú giận dữ gầm thét lên, kèm theo cơn lốc không gì sánh được, Tô Dật đang đầy cảm giác, bên hai tai vang lên những tiếng sấm nổ vang!

Trong chớp mắt, khi Giới Vực Châu đồng thời ở giữa cơn gió lốc đang đói khát, Kim Viêm Thú vương hít sâu một hơi, cũng hóa thành một tia lửa vọt vào trong đầu Tô Dật.

Không gian bắt đầu bong ra từng mảng giống như một bức tường loang lổ, ánh sáng tối tăm, thâm thúy giống như linh hồn cũng có thể bị cắn nuốt, làm cho người ta thấy ớn lạnh!

Toàn thân Tô Dật phát ra kình khí, nguyên khí trong Huyền Linh Thần Mạch cuồn cuộn trào ra, hóa thành từng dải lụa bọc lấy Giới Vực Châu.

Năng lượng khủng khiếp chấn động giống như nước biển trong đêm khuya, sâu không thấy đáy, trong không gian thậm chí không nhìn thấy rõ chỗ nào là vết nứt, chỗ nào là gợn sóng không khí bị nghiền nát.

- Ầm!

Chỉ nghe một tiếng động vang lên, tất cả đã yên tĩnh hơn rất nhiều, nguyên khí từ trong cơ thể Tô Dật tuôn ra cũng lập tức dừng bạo động.

Khoảng không xung quanh cũng dần dần khôi phục lại sự yên tĩnh, trên không trung con lốc đã đi xa từ lâu, cỏ nước bên bờ phất phơ, trong không khí có nùi ẩm thấp thối rữa.

- Vèo!

Sau khi cảm ứng được môi trường xung quanh thay đổi, Đoan Mộc Kình Thiên và Kim Viêm Thú vương từ trong mi tâm của Tô Dật lao ra, ánh mắt chấn động, rõ ràng không biết chuyện gì đã xảy ra.