Chương 2010
Phanh phanh!
Bên trên hư không, kiếm khí nhẹ nhàng thê lương không ngừng phiêu đãng, kiếm khí hai người một trái một phải đối đầu tấn công, nhất thời, không gian gợn sóng bị vạch phá liên tục, bộc phát ra tiếng nổ liên tiếp.
Đá vụn văng tung tóe, kim quang rung chuyển, cỏ cây nổ nát vụn!
Nhìn thấy Tô Dật cũng xuất ra kiếm pháp đồng dạng, lại nhẹ nhàng tinh xảo, khí tức tiêu sái đơn giản mà uy nghiêm, hùng hồn thần thánh, quỷ dị xảo trá, tinh tế vô cùng, hơn hẳn Yêu Linh kiếm pháp của hắn một bậc.
Trong mắt Bạch Y trung niên hiện lên sự kinh hãi vô cùng, tu vi Nguyên Vực cảnh tam trọng chỉ một thoáng thu liễm một chút, thu hồi một nửa thế công của Yêu Linh kiếm pháp chạy về phía Tô Dật, nhưng đã yêu khí trận vực vẫn ở trạng thái bẻ gãy nghiền nát bạo đánh về phía Tô Dật!
Yêu thú chấn thiên, tiếng gầm vang vọng núi đồi!
Yêu khí ngút trời tràn ngập thiên địa, thần thú đầy màu sắc như thủy triều công kích như muốn thôn phệ Tô Dật, không gian ven đường nổ tung, từng đường khe hở không gian đen nhánh đột nhiên tạo ra!
- Ầm ầm!
Tô Dật đứng lơ lửng trên không, không chút hoang mang, ánh mắt lạnh nhạt, lập tức vận chuyển thủ ấn huyền ảo, toàn thân bao phủ Yêu Thần Chiến Khải, đồng thời mũi kiếm bay ra, trong miệng hét lớn một tiếng.
- Huyết Hoàng Liệt Thiên, đi!
- Ầm.
Hư ảnh Đế Tước to lớn dâng lên từ sau lưng Tô Dật, con ngươi hư ảnh hỏa diễm mở ra, ngọn lửa thần thánh nóng rực từ hai cánh phun ra, thế kiếm thuận trực tiếp oanh kích, gợn sóng ven đường vặn vẹo, khí tức vỡ vụn!
Huyết Ma Sát Thần kiếm trong tay Tô Dật, kiếm mang càng thêm sắc bén, mang theo năng lượng Đế Tước, nhất thời dẫn động năng lượng thiên địa mạnh mẽ cùng yêu khí trận vực va chạm vào nhau.
- Xuy xuy!
Ngọn lửa bốc lên bầu trời, sự kết hợp giữa kiếm quang cùng mưa lửa khiến năng lượng yêu khí khuếch tán, lập tức đất trời rung chuyển, lấymắt trận làm trung tâm, sóng xung kích như quả bom nổ tung, toàn bộ núi đồi đều ở trong trạng thái thiên băng địa liệt.
Tô Dật cùng Bạch Y trung niên đồng thời nhanh chóng rút lui về phía sau, hai vết sẹo màu trắng dài lưu trong hư không, không gian đột nhiên run lên, thiên địa nổ tung, cuồng phong gào thét!
- Gr ừ.
Vịn Huyết Ma Sát Thần kiếm khuôn mặt Tô Dật tái nhợt, trong lồng ngực khí huyết sôi trào, sức mạnh trận vực vừa rồi của Nguyên Vực cảnh tam trọng chẳng khác nào cự thạch vạn cân đặt ở trong lòng, máu trong ngực sôi trào, mà Bạch Y trung niên đứng đằng xa, miệng há to, như nhìn thấy quỷ, sởn cả tóc gáy.
Nắm Huyết Ma Sát Thần kiếm thật chặt, trong lòng Tô Dật hiểu rõ, nếu vừa rồi không phải Thượng Quan Thiên Thần nửa đường rút lui lực, bản thân hắn tuyệt sẽ không còn nguyên vẹn mà đứng ở chỗ này.
- Thượng Quan Thiên Thần, ngươi định giả bộ đến khi nào?
Giữa không trung, một giọng nói băng lãnh hạ xuống, khí tức bén nhọn quanh thân Tô Dật tiêu sát lại lần nữa trải rộng ra, ánh mắt ngạo nghễ, như là thẩm phán!
- Tô Dật ngươi biết hắn sao?
Xích Phi Hồng đồng thời kinh hô, nam tử trước mắt nhìn qua cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, có chút trẻ trung, tu vi võ đạo lại không tầm thường, quanh thân lại có ý vị cổ lão kỳ dị, thế mà Tô Dật lại biết loại người này, thật quái lạ.
Bạch Y trung niên bị Tô Dật gọi là Thượng Quan Thiên Thần, khuôn mặt cứng đờ tại chỗ, mày kiếm như điêu khắc nhăn lại, ánh mắt dừng trên người Tô Dật, tỏ vẻ nghi hoặc.
- Tiểu huynh đệ, ngươi biết ta?
Thượng Quan Thiên Thần thăm dò hỏi, trong lời nói có kiêng kị cực độ, ánh mắt âm trầm, một luồng sát ý tuôn ra.
Cái tên Thượng Quan Thiên Thần này đã rất nhiều năm rồi chưa có người gọi qua, lúc này nghe, cực kì quen tai cũng cực kì lạ lẫm.
Quen tai là bởi vì sâu trong lòng, cái tên này hắn chưa từng quên đi, nhưng lạ lẫm là vì được một người ở bên ngoài Linh Cổ thôn gọi, điều này cũng có nghĩa là người thiếu niên trước mắt này có quan hệ khá sâu với Linh Cổ thôn.
Sức mạnh cuồng bạo kình phong xung quanh quét sạch, uy năng kinh khủng đủ khiến cho người ta phải run rẩy sợ hãi, nhưng biểu hiện của Thượng Quan Thiên Thần khiến lòng Tô Dật lắng lại, cho nên phán đoán của Tô Dật không sai chút nào, nam nhân ở trước mắt chính là phụ thân của Thượng Quan Hề Vi, Thượng Quan Thiên Thần.
Huyết Ma Sát Thần kiếm treo ngược trên lưng, Tô Dật đạp không mà đứng, áo bào sau lưng phồng lên, trong mắt một vòng lãnh ý cùng thất lạc hiện rõ, lạnh nhạt nói.
- Thượng Quan Hề Vi ngươi có biết không? Thượng Quan bà bà ngươi có nhớ không? Người dân trên dưới Linh Cổ thôn ngươi còn có chút ấn tượng nào không? Nói cho ta nghe xem.
Lời nói này như một tia thiểm điện bổ trúng trái tim, ánh mắt Thượng Quan Thiên Thần chấn kinh, thậm chí có chút ngốc trệ, lập tức biến sắc, lớn tiếng nói.
- Đến cùng ngươi là ai? Làm sao lại biết đến Linh Cổ thôn.
Vừa dứt lời, phía trên mắt trận bên trong hư không, sát khí Thượng Quan Thiên Thần nồng đậm chưa từng có, bỗng dưng một trận cuồng bạo kịch liệt nổi lên đủ để xé rách không gian, không gian vỡ nát từng khúc, hiển lộ ra từng đường gợn sóng không gian.
- Phản ứng kịch liệt như thế, cho thấy ngươi vốn không quên, như thế mới không uổng công bọn họ đợi ngươi nhiều năm như vậy!
Tô Dật cảm giác được loại sát ý trên người Thượng Quan Thiên Thần, khẽ gật đầu, chợt nhanh chóng vọt đến bên người Thượng Quan Thiên Thần, triệt để thu liễm khí tức, không còn chiến ý.
Ánh mắt Tô Dật nhìn dung mạo Thượng Quan Thiên Thần, mày kiếm mắt sáng, dáng người thanh tú, có chút anh tuấn, ẩn sâu ở đuôi lông mày là một sự cao ngạo siêu phàm thoát tục, khí chất cực giống người Linh Cổ thôn.
- Khanh!
Phong mang Huyết Ma Sát Thần kiếm biến đổi, huyết quang lấp lánh thiên địa, Huyết Ma Sát Thần kiếm bị Tô Dật treo ngược trên lưng.
Đồng tử đen nhánh thâm thúy vô cùng, khóe miệng Tô Dật phác hoạ mỉm cười, trầm giọng nói:
- Ngươi rất giống Vi tỷ tỷ, bọn họ chờ ngươi thật lâu rồi, những năm này ngươi đã đi nơi nào?
- Ta một mực tại tìm kiếm Thánh Vương Đế Quân kiếm, cũng chính là thanh Huyết Ma Sát Thần kiếm trên tay ngươi.
Sắc mặt Thượng Quan Thiên Thần trầm xuống, trong ánh mắt đột nhiên tràn ngập cô đơn, liếc qua Huyết Ma Sát Thần kiếm, thật lâu chưa dời đi.
Vô ý thức sờ lấy Huyết Ma Sát Thần kiếm, Tô Dật nói nhỏ:
- Ngươi cũng đang tìm thanh kiếm này? Chẳng lẽ kiếm này có liên quan đến Thiên Yêu tông, đến Linh Cổ thôn sao?
Nhất thời, ánh mắt Thượng Quan Thiên Thần kinh hãi, khuôn mặt tuấn tú kinh ngạc không thôi, kích động nói:
- Ngay cả chuyện của Thiên Yêu tông mẹ ta cũng nói với ngươi sao?
- Thượng Quan bà bà...
Trong đầu Tô Dật nhanh chóng hiển hiện hình ảnh Thượng Quan bà bà chết trong ngực mìn, đau khổ vô cùng.
- Đúng vậy, ta còn có được vật này!
Tìm trong túi không gian một lúc, Tô Dật móc ra một khối bí văn quanh quẩn, trên đó có một ngọc bài đỏ sẫm, phía trên còn khắc rõ không ít phù văn cổ lão.
Khí tức của ngọc mang phong cách cổ xưa, nhìn như bình thường, nhưng lại có một luồng yêu khí khổng lồ nhàn nhàn tràn ra, phía trên còn điêu khắc ba chữ « Thiên Yêu Tông » như rồng bay phượng múa.
- Ầm!
Bên trên hư không, sắc mặt Thượng Quan Thiên Thần đại biến, bên trong ánh mắt ánh sáng dao động, hắn kích động quỳ một chân, cung kính nói:
- Tông chủ, ngài là Yêu Tôn khâm điểm Tông chủ đại nhân, Thiên Yêu tông có hi vọng đại thịnh rồi, mắt Thiên Thần vụng về, cũng không nhận ra, xém chút gây nên đại họa!
- Đứng lên mà nói! Không hành lễ vào lúc này.
Tô Dật lắc đầu, vội vàng đỡ Thượng Quan Thiên Thần đứng dậy.