Chương 2012
Còn thiếu chút nữa, tiểu tử, cố lên!
Lúc này mũi kiếm cách mắt trận khoảng một tấc, Tô Dật cắn răng phun ra một ngụm máu tươi, Kiền Nguyên Kim Thiên đại trận chính là đại trận thủ sơn Thánh Sơn, trong vạn năm, mấy trăm đời cường giả há có thể dễ dàng chinh phục như vậy!
Trong đầu xuất hiện một thanh âm tang thương, là do Thiết Hồn Mạch phát ra, Tô Dật liền nghiêm túc nghe theo.
- Thiên Phong thần kiếm là một nửa khối Kim Trấn Thiên Thạch, đại trận Thánh Sơn bắt nguồn từ cái này. Bản thân thuộc tính nguyên khí của ngươi không phải thuộc khí kim, muốn thuận thế phải học, không được liều mạng! Nếu không sẽ chết không có chỗ chôn!
Thiết Hồn Mạch hét lớn.
- Được rồi, thuận thế mà làm!
Trong đầu Tô Dật không ngừng hồi tưởng tới câu nói này, bỗng nhiên Thiên Nguyên Yêu Hồn run lên, nóng rực như mặt trời, một luồng sức mạnh hùng hậu nồng đậm từ bên trong chùm sáng thần bí tràn ra.
- Mắt trận, mở!
Cục diện ngày đó luyện hoá nguyên khí thuỷ hiện rõ mồn một trước mắt, Thuỷ Trấn Thiên Thạch cũng có thể luyện hoá, huống chi là một nửa khối Kim Trấn Thiên Thạch!
- Ầm!
Trong nháy mắt, gợn sóng không gian xung quanh Tô Dật hoá thành thuỷ triều rút về sau, hai tay cầm chặt kiếm, hét lớn một tiếng, một sức lực viễn cổ to lớn từ bên trong lòng bàn tay tuôn ra, nguyên khí thuộc tính kim từ mũi kiếm phun ra ngoài!
Kim quang mạnh mẽ từ mũi kiếm ép ra, năng lượng thuộc tính kim mênh mông khiến không gian trong nháy mắt khuấy động phong vân, trời đất mịt mù!
- Ầm!
Tô Dật quát lớn một tiếng, một luồng kình lực tuôn ra từ trong tay, thôi động Hỗn Nguyên Chí Tôn công, mũi kiếm lại lần nữa chìm xuống, nhất thời một lực đạo to lớn đặt ở trên mắt trận!
Kim quang nổ tung, mắt trận như sóng biển lao nhanh không nghỉ, trong nháy mắt lan tràn ra bọc quanh thân Tô Dật.
Năng lượng phong bạo kinh khủng như cự phong bao phủ thiên địa, ánh mắt Thượng Quan Thiên Thần phía xa cũng theo đó mà nhìn ngây ngốc, năng lượng thuộc tính kim mãnh liệt như thế, nồng đậm tới cực hạn, khiến hắn không thể không lui nhanh về sau hơn mười trượng!
Sắc mặt trắng bệch, khí tức cuồn cuộn, sợi tóc đen nhánh trên vai không ngừng phiêu động, Thượng Quan Thiên Thần không thể tin đây lại là năng lượng do người trẻ tuổi này phóng ra!
- Xuỳ!
Có nửa khối Kim Trấn Thiên thạch trong tay, Tô Dật biến hoá theo năng lượng trong kiếm, dẫn năng lượng thuộc tính kim tới trong mắt trận, chỉ tốn sức ba lần, Tô Dật đã thích ứng với năng lượng thuộc tính kim khủng bố này.
- Trải qua Thời Không phong bạo, năng lượng phong bạo trình độ này không thể nào làm khó được Tô Dật!
Xích Phi Hồng hơi híp mắt, ánh mắt bình tĩnh như không có gì kinh ngạc.
- Ầm ầm!
Một thanh âm leng keng to lớn lại vang vọng lần nữa, Tô Dật nhanh như chớp đặt trọng kiếm vào bên trong lỗ khảm.
- Leng keng!
Ánh sáng kim sắc trùng thiên phóng lên tận trời, mênh mông bát ngát, không cho phép kẻ khác khinh nhờn, khí tức uy nghiêm bá đạo bao phủ thiên địa!
Nơi xa mây gió rung chuyển, mây đầy trời nhanh chóng xô ra hai bên, từng tia kim quang chiếu xạ phía trên đồi núi Cao Lĩnh, một mảnh khí phái trang nghiêm.
Mà trong đầu Tô Dật cũng tràn ngập một thông tin to lớn, thông tin như biển, bành trướng vô tận, Tô Dật liếc nhìn, ánh mắt liền kinh hãi.
- Thánh Vương khí, bán bộ Thánh Vương khí.
Khoé miệng Tô Dật khẽ giật, không kịp nhìn kỹ, ánh sáng Thiên Nguyên Yêu Hồn lại lần nữa bạo động.
Ngay sau đó lại là một lượng thông tin mênh mông như khói vọt tới, Tô Dật thấy rõ ràng, lại là từng phù văn huyền ảo vô tận, thần bí khó dò, hơi nhìn kỹ, tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống như tới kỳ diệu với Thiên Phong Kiếm ý, Ngự Thiên Quyết mà Đoan Mộc Tiểu Mạn dạy.
- Đây là…
Khi kim quang lại lần nữa bao phủ, năng lượng linh hồn của Tô Dật cũng tiêu hao như nước chảy, thời điểm sắp trống rỗng, não bộ đau nhức, phù văn trước mắt Tô Dật hoá thành một bức tranh, không phải, chính xác hơn là bố cục đại trận Kiền Nguyên Kim Thiên cùng phương pháp sử dụng mắt trận!
- Được rồi!
Thiết Hồn Mạch kinh hô một tiếng.
- Tông chủ đã xong rồi!
Xích Phi Hồng lại càng mừng rỡ không thôi.
- Hô! Mệt chết Bình nhi rồi!
Huyết Ma Sát Thần kiếm thẳng tắp cắm ở trong khe rãnh, thế giới trong thân kiếm, Bình nhi phịch một tiếng ngồi dưới đất, đầu đầy mồ hôi.
Cùng lúc đó, ánh mắt Tô Dật run rẩy, “phốc, một ngụm máu tươi trong nháy mắt phun ra, không chút do dự, hai tay Tô Dật rời khỏi kiếm, thủ ấn nhanh chóng ngưng kết, lại lần nữa thôi động Ngự Thiên Quyết, bình ổn năng lượng linh hồn tiêu hao trong đầu.
Thuộc tính kim sát phạt tuyệt lệ, nguyên khí cùng năng lượng linh hồn tiêu hao khác xa so với chinh phục thuộc tính thủy.
- Ầm ầm!
Sức lực kim quang mãnh liệt chung quang gào thét mà lên, sau đó tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, không gian dần dần vặn vẹo.
Vòng xoáy xoay tròn trước người Tô Dật, điện quang lấp loé, hồ quang khiếp người, chính là lối ra mắt trận Kiền Nguyên Kim Thiên đại trận.
- Hô!
Qua một lát, thu liễm nguyên khí, cước bộ Tô Dật lảo đảo đứng dậy, rõ ràng vẫn chưa khôi phục lại như trước, trước mắt vẫn nổ đom đóm.
Thượng Quan Thiên Thần không kịp ngạc nhiên nhanh chóng mang theo Tuyết Hồng Lâu cùng Liễu Nhược Hi đi tới, kinh hoảng vội vàng hỏi:
- Tông chủ, người sao rồi! Có khoẻ không?
Tô Dật nhắm mắt, âm thầm vận chuyển nguyên khí, dãn nở thông tin Thánh Vương khí to lớn, lập tức uống hết nửa bình linh dịch, nhếch miệng lên, sâu thẳm nói.
- Không ngại, mắt trận đã nằm dưới sự khống chế của ta, Thánh Sơn hiện đã ở dưới chân, chúng ta đi ra ngoài trước!
Thánh Vũ tiền đường.
Ánh sáng chập chờn, thần quang vạn trượng, kim đào tràn ngập bên trong thiên địa sôi trào, thần thánh phóng khoáng, uy nghiêm trang trọng.
Bên trên hư không, Thiên Lan Hải Thành cùng người Vạn Đạo Kiếm Minh đều đứng chung một chỗ với Ngự Thiên cung, sau khi hàn huyên một lúc, các vị Chư Hầu trưởng lão Ngự Thiên cung hoà hợp không ít với các thế gia.
- Tên gia hoả Tô Dật này, rốt cục đã trải qua kỳ ngộ gì, không ngờ lại lên Nguyên Tông cảnh tầng một rồi! Sau lưng còn có cường giả Yêu Vực cảnh!
Lam Xúc Liên tức giận nói, vẻ ghen tỵ cùng hâm mộ hiện rõ trên mặt.
Mà Độc Cô Vũ Mặc mắt xanh trong suốt, tâm tư lại luôn lo lắng cho Tô Dật bên trong Kiền Nguyên Kim Thiên đại trận, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn như thần nữ, tâm thần chập chờn, môi đỏ hơi mở.
- Đôi mắt của ngươi rất đặc biệt!
Đoan Mộc Tiểu Mạn nhìn mọi người Thánh Sơn phía dưới, ánh mắt lạnh lùng như thần nữ tuyệt thế ngạo nghễ thế gian.
- Lộp bộp!
Toàn thân Độc Cô Vũ Mặc run lên, thanh danh Ngự Thiên thần nữ, toàn bộ Thiên Man đại lục không ai không biết, vậy mà lại chủ động nói chuyện với mình. Độc Cô Vũ Mặc có chút bất ngờ, đôi mắt thuỷ linh chớp chớp nhìn về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn.
- Ngươi đặc biệt đến vì Tô Dật, một lúc nếu Tô Dật xuất hiện ngươi có thể cùng chúng ta trở về Ngự Thiên cung.
Đoan Mộc Tiểu Mạn lạnh lùng như băng, mặt mày như sông băng không có chút biến hoá.
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Độc Cô Vũ Mặc, nàng là cao đồ cao quý của nhất chỉ kiếm thần Độc Cô Tà, nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể được mời vào Ngự Thiên cung, tất cả mọi người đều giật mình.
Cổ Nhạc cùng Long Phá Sơn và Chư Hầu trưởng lão cẩn thận quan sát nữ tử có một cặp mắt thần kỳ này, đều lộ ra dáng vẻ vô cùng tò mò.