← Quay lại trang sách

Chương 2016

Ánh mắt Độc Cô Vũ Mặc ngưng trọng, chầm chậm nhìn Tô Dật, tự như hồ thanh tuyền trong sơn cốc thanh u, thấp giọng hỏi:

- Tô Dật? Một mình ngươi có thể chứ?

- Chúng ta cũng lui ra phía sau đi! Tô Dật có thể đi ra khỏi Kim Thiên đại trận, nhất định có biện pháp của nó! Nó muốn tự mình giải quyết của bản thân với Thánh Sơn!

Lam Xúc Liên khẽ cười, hơi nghiêng đầu, trong mắt ẩn chứa một chút phức tạp, kéo Độc Cô Vũ Mặc về phía sau.

- Vèo vèo!

Tô Cuồng Ca cùng Kim Viêm Thú Vương hoá thành ánh sáng nhanh chóng đi tới bên cạnh Tô Dật, khuôn mặt Tô Cuồng ca khẽ co rúm, trầm giọng nói:

- Dật nhi, vi sư biết mối hận của con cùng Thánh Sơn đã có từ lâu, nhưng phải nhớ kỹ, vi sư ở sau lưng con, mạnh dạn làm đi!

Ánh mắt khẽ động, trong đầu Tô Dật nhất thời nhớ tới Tô Cuồng Ca hăng hái bên trong Thiên Phong Thập Ngọc Lâu, ánh mắt nhất thời bén nhọn, cúi người nói:

- Sư phụ, người cũng đi cùng đám người Tiểu Mạn đi, đứng ở bên cạnh hắc bào tiền bối là tốt nhất! Chiến tranh Thánh Sơn, đồ nhi nhất định sẽ không làm nhục môn phong! Nhìn đồ nhi giết Thánh Hỏa lão tặc, giương oai cho Bá Vương tông, Thần Kiếm môn!

- Hắc bào tiền bối?

Ánh mắt thâm thuý vô biên vô hạn, vẻ mặt Tô Cuồng Ca khẽ giật mình, thân thể gầy ốm vô ý thức nhìn về Đoan Mộc Kình Thiên ở phía xa, có một loại cảm giác quen thuộc xuất hiện.

Trước đó Tô Cuồng Ca vẫn luôn có chút nghi ngờ về người áo đen này, hiện giờ khí tức người này phát tán ra khiến người khác không thể nào đoán biết, rõ ràng có chút thu liễm, còn lộ ra cảm giác thần bí.

Nghe vậy Tô Cuồng Ca cười lớn một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Thánh Hoả trưởng lão cùng Đoan Mộc Hùng Đồ, thấp giọng nói:

- Được! Vi sư rửa mắt chờ đợi!

- Ầm!

Kiếm quang lạnh thấu xương, âm thanh xé gió phóng lên, một vòng hào quang hiện lên giữa không trung, Tô Cuồng Ca vững vàng hạ xuống bên cạnh Đoan Mộc Kình Thiên, trong mắt lấp loé tinh quang nhìn về phía Đoan Mộc Kình Thiên, liên tục chuyển động, sau đó không có bất kỳ phản ứng nào.

- Thú Vương, cùng đi xem sức mạnh vũ trang Bá Vương tông như thế nào! Sau đại loạn, nơi này sẽ không có ai ngăn được ngươi!

Tô Dật bình tĩnh, chẳng chút sợ hãi mà nói.

- Vâng!

Ánh mắt Kim Viêm Thú Vương lạnh lùng, khí tức Thú Tôn bá đạo tôn quý tràn ra, yêu khí ngút trời, trong nháy mắt phủ kín toàn bộ chân trời.

Rất nhanh, Thánh Vũ tiền đường chia làm hai đại trận doanh, Tô Dật cùng tất cả Thánh Sơn.

Một mảnh đen kịt hơn trăm vạn đệ tử che kín bầu trời, ánh mắt nồng đậm như nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp, Thánh Hoả dẫn đầu, khí thế càng thêm hung mãnh, kình phong kinh khủng bao phủ thiên địa.

Bên trên hư không kim quang cuồn cuộn, khí tức Thánh Vương nhanh chóng chồng chất, như kim bằng nằm sóng, kim lãng phù diêu, trong nháy mắt như muốn nuốt chửng Tô Dật!

- Tô Dật!

Bên trong tân khách, Mộ Dao nhíu chặt mày, nghiến răng, khí tức kim bằng quanh thân nhanh chóng được vận chuyển, lại bị Cốc Tố Tâm trực tiếp đè lại.

-Tô trưởng lão cùng Đoan Mộc Tiểu Mạn đều lui về phía sau, Dao nhi không nên gấp!

- Thánh Sơn này không phải đang khinh người quá đáng sao? Thánh Hoả kia rõ ràng là thấy âm mưu bị bại lộ muốn giết Tô Dật cho sảng khoái! Nguyên Vực cảnh cùng mấy chục tên trưởng lão Nguyên Tông cảnh, thật sự không biết xấu hổ!

Trong mắt Cốc Tố Tâm lấp loé hàn ý, kình phong sắc bén khiếp người vây quanh thân, môi nhạt khẽ mở:

- Đại Thánh Tử cùng Thánh Tôn mất mạng trong đó, đây là đại sự từ trước tới nay chưa từng có ở Thánh Sơn, Thánh Hoả là Thái Thượng trưởng lão Thánh Sơn, ngươi cho rằng hắn không có chỗ dựa sao? Một khi Ngự Thiên cung giao thủ, thế sẽ là cuộc chiến kinh thiên, mục tiêu của Tô Dật cũng không chỉ là Thánh Sơn!

- Còn có Phạm Long Thiên cung! Không thể để người khác nắm thóp!

Mộ Dao hít sâu một hơi, một cảm giác lạnh lẽo đánh vào trên lưng, trong nháy mắt hiểu rõ dụng ý Tô Dật để Ngự Thiên cung lui lại.

Nghiêng người một chút, thân thể Mộ Dao lắc nhẹ, trong mắt ánh sáng nở rộ, Cốc Tố Tâm thấp giọng nói ra:

- Thánh Sơn tích luỹ vạn năm, cho dù cả trăm vạn người hoang mang nhưng đều là đệ tử hạch tâm của Thánh Sơn, không thể hành động thiếu suy nghĩ!

Nhíu chặt mày, Mộ Dao dưới khăn che mặt thu liễm khí tức, nhìn qua Thánh Vương khí hùng hồn dày đặc trong thiên địa, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

- Khi cần thiết, cũng không màng sống chết!

Âm thầm nỉ non, nhìn thanh niên áo xanh đạm mạc như nước trên bầu trời.

Quần phong trên không, khí lãng kinh khủng khuếch tán ra ngoài, không gian vỡ vụn, Tô Dật một mình bệ vệ, khí tức sát thần ngút trời, cuồn cuộn khắp khung trời.

Quang mang che khuất bầu trời chiếu rọi bên ngoài lòng mỗi một người Thánh Sơn, lập tức rất nhiều đệ tử Thánh Sơn nhao nhao lộ ra dị sắc, trưởng lão lại mang theo ánh mắt kiêng kị.

Ai cũng không ngờ, một thiếu niên mười chín tuổi lại có thể ngạo nghễ đối mặt với trăm vạn người Thánh Sơn mà mặt không đổi sắc.

Đạp trên không, quanh thân Tô Dật phun trào thần huy, khí lãng cường hoành cuồn cuộn mà đến, không sợ hãi Thánh Vương uy áp.

Hai mắt hơi khép bắn ra hàn quang, sắc mặt càng thâm trầm như nước, như đại dương mênh mông trong bầu trời đêm tăm tối.

- Một người chống đỡ trăm vạn người, cường giả vô địch! Con đường đi tới đỉnh cao của kẻ này không còn xa!

Tử Đồ Lưu Vân vô cùng tán thưởng, nụ cười thản nhiên nơi khoé miệng nhanh chóng chuyển thành bội phục từ đáy lòng.

- Tô Dật, ngươi cho rằng chỉ dựa vào một mình ngươi có thể san bằng Thánh Sơn sao?

Thánh Hoả đứng giữa hư không, mắt thấy Tô Dật đẩy những người giúp hắn về phía sau, ánh mắt mịt mù, sát ý hung mãnh gào thét quanh thân.

Lời nói vừa dứt, khí tức Nguyên Vực cảnh thất trọng của Thánh Hoả cuồn cuộn lao nhanh ra, Tô Dật lại vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không để hắn vào trong mắt.

Nhìn xuyên qua Tô Dật, sắc mặt từng người Ngự Thiên cung đều trầm tĩnh như nước, lại như đã nhìn quen, Thánh Hoả càng thêm tức giận, vẫn cắn răng cao giọng hô.

- Mọi người nghe lệnh, hôm nay người tiến tới đều là trợ thủ cho ác tặc này, một kẻ cũng không được buông tha! Trên trời dưới đất, Thánh Sơn không sợ.

- Thánh Sơn không sợ! Ngự Thiên cung thì thế nào chứ! Tô Dật, lão phu phải lấy mạng ngươi!

- Tô Dật, ngươi giết Thánh Tôn của ta, giết hại Đại Thánh Tử, Thánh Sơn hôm nay chắc chắn ăn tươi nuốt sống ngươi, rút gân uống máu ngươi.

- Đệ tử Thánh Sơn, phong toả Thánh Sơn, đóng cửa giết địch! Tru sát kẻ này!

Bỗng dưng quần chúng xúc động phẫn nộ, diễm hoả báo thù đều thiêu đốt lên trong lòng mỗi một người Thánh Sơn, từng đạo Thánh Vương khí gào thét trên không trung, trong không khí ánh sáng triệt để gào thét, chấn động giống như bom nổ, từng chút một vỡ nát khiến người khác kinh hãi lạnh mình!

- Các vị, nghe ta nói một lời.

Đoan Mộc Hùng Đồ nhanh chóng đi tới giữa Tô Dật và Thánh Hỏa, ánh mắt run rẩy, vẻ bi thương khi mất đi Thánh Tôn còn chưa biến mất, lúc này lại hiện thêm tức giận vô tận.

- Đoan Mộc Hùng Hồ, ngươi muốn làm tội nhân của Thánh Sơn sao!

Thánh Hoả oán độc hét lớn, tiếng rống thảm vang tận mây xanh, ngón tay hoá kiếm, kim quang trùng thiên nhắm thẳng về phía Đoan Mộc Hùng Đồ.

- Đoan Mộc trưởng lão, Thánh Tôn đã chết, chẳng lẽ ngươi còn muốn bảo vệ cho một ngoại nhân hay sao? Thật là khiến người ta đau lòng.

- Lui ra! Đoan Mộc Hùng Đồ, nếu ngươi vẫn còn là người Thánh Sơn, lập tức tru sát hắn! Tiêu diệt hắn!

Từng luồng thanh âm đẫm máu và nước mắt hoá thành năng lượng kình phong bao phủ khung trời, vô số ánh mắt đều rơi vào trên người Đoan Mộc Hùng Đồ. Ánh mắt Tô Dật ngước lên, trong lòng khẽ động, không nghĩ tới lúc này người đứng ra lại là vị Đoan Mộc Hùng Đồ chưa từng gặp mặt này.