← Quay lại trang sách

Chương 2015

Tô Dật, ngươi đừng ngậm máu phun người.

Biểu lộ của Thánh Hoả nhất thời co rúm, ánh mắt nổi lên liệt diễm.

- Ha ha ha ha!

Thánh Hoả trưởng lão đột nhiên buông tiếng cười to, nhìn mọi người xung quanh, nhất thời chỉ Tô Dật nói:

- Mọi người tuyệt đối không nên bị thằng nhóc lừa đảo này lừa bịp, Đại Thánh tử đã bị tiểu tử này giết chết, hiện tại hắn đẩy hết mọi chuyện lên người Đại Thánh tử. Tô Dật, lão phu ngược lại muốn hỏi ngươi, Thánh Vương khí trên người ngươi từ đâu mà có?

Nhìn qua Tô Dật, bao gồm cả Đoan Mộc Hùng Đồ, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt vô cùng nghi ngờ. Vừa rồi Tô Dật rõ ràng sử dụng Thánh Vương khí, mà còn là Thánh Vương khí chí thuần chí cương, thuần tuý hơn gấp bao nhiêu lần so với những lão Thánh Sơn này.

- Tô Dật, ngươi nói đi! Thánh Vương khí này từ đâu mà có?

Đoan Mộc Hùng Đồ cùng đám người đều nhìn Tô Dật, vừa rồi rõ ràng hắn sử dụng Thánh Vương khí, một người bên ngoài Thánh Sơn có thể chịu đựng sự tẩy rửa của Thánh Vương đã khiến người khác hoài nghi, bây giờ còn có Thánh Vương khí quanh người, xác thật làm người ta không hiểu.

- Hừ, còn không phải là có được từ trên người Thánh Tôn sao?

Ánh mắt Thánh Hoả trưởng lão hiện lên gợn sóng, một luồng sát ý lạnh lẽo phóng ra, nhếch miệng nói.

- Thánh Tôn, đúng, Thánh Tôn cũng ở trong trận!

-Thánh Tôn, Thánh Tôn của chúng ta đâu? Vì sao chỉ có Tuyết Hồng Lâu cùng Liễu Nhược Hi đi ra?

- Thật sự là Tô Dật giở trò? Hắn còn có Thánh Vương khí?

Bên trong dãy núi Thiên Phong, hơn trăm vạn đệ tử Thánh Sơn chợt tỉnh ngộ, ánh mắt từ chấn kinh trở nên sợ hãi, tất cả ánh mắt lại lần nữa rơi vào trên người Tô Dật.

Tô Dật chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt không chút dao động, lại mang theo một luồng uy thế cùng lạnh lẽo đánh vào nội tâm, khẽ lắc đầu.

- Thánh Hoả, ngươi đang định tăng thêm một thanh củi lửa vào cừu hận sao? Thánh Sơn hôm nay cũng không nên nghĩ sẽ có thời gian thái bình!

Đoan Mộc Hùng Đồ nhìn về phía vòng xoáy lối ra đã khép lại, một luồng khí tức sợ hãi đột nhiên lan ra trên người, thấp giọng hỏi.

- Tô Dật, Thánh Tôn ở đâu? Ngươi nhất định phải nói cho ta biết, Thánh Tôn đã đi đâu?

Giọng nói vừa dứt, thân thể Đoan Mộc Hùng Đồ nghiêng về trước, sắc mặt rung động, vô cùng mong muốn Tô Dật có thể nói ra đáp án trong lòng!

- Thánh Tôn cùng Uý Trì Trường Phong đồng quy vu tận, Uý Trì Trường Tôn dẫn động Tiên Thiên Thánh Vương khí, bị Thánh Tôn ngăn cản, Thánh Tôn ngăn giữ phía sau cho chúng ta nên đã bị độc thủ!

Lời nói vừa dứt, từng thanh âm kinh ngạc nhất thời sôi trào, tất cả mọi người đều hồn phi phách tán, như nghe được một tin tức đáng sợ nhất.

- Không! Thánh Tôn! Người sao có thể đi như thế?

-Thánh Tôn! Sau này Thánh Sơn phải như thế nào?

Khóc thiên đập địa, tiếng gào thét trầm thấp trong nháy mắt tràn ngập khắp sơn lĩnh, không ai có thể lý giải Thánh Tôn chết đi là một đả kích lớn thế nào với Thánh Sơn, khí tức bi thương tràn ngập khắp không trung.

Tất cả người Thánh Sơn ở đây đều mang khí tức uể oải, khí tức huỷ diệt như ngày tận thế quanh quẩn trong lòng, mọi người đều cảm nhận được sự thống khổ khó có thể nói ra lời.

- Thánh Tôn, không! Thánh Tôn.

Đoan Mộc Hùng Đồ phun ra một ngụm máu tươi, nghe thấy tin tức này, thân thể già nua lảo đảo ngã về sau, vô cùng bi thương.

- Thế Ngưng, ngươi cần gì phải làm khổ mình như thế! Haizzzz.

Bên trên hư không, Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng không giấu nổi cảm xúc, trong ánh mắt nổi lên chút gợn sóng, xót thương mà nói.

- Ha ha ha!

Thánh Hoả lại lần nữa hung hăng đứng lên, ánh mắt trừng lớn nhìn Tô Dật, cao giọng quát.

- Tô Dật, ngươi còn gì giải thích, Thánh Tôn cùng Đại Thánh tử táng thân bên trong đại trận, ngươi còn muốn đẩy hết mọi chuyện lên người bọn họ sao? Thánh Sơn không đội trời chung với ngươi, hôm nay ta sẽ khiến ngươi thịt nát xương tan!

Lời nói vừa dứt, ánh mắt Thánh Hoả liên tục chớp động, một luồng khí tức kinh khủng lại lần nữa vờn quanh không trung.

Tất cả trưởng lão phía sau, bao gồm trưởng lão của phái Ngũ Thánh Tử cũng bi thương không thôi, trong lòng bàn tay bao phủ Thánh Vương khí bá khí uy nghiêm, còn có một luồng tử ý ngưng kết bên trên.

Thương khung chấn động, năng lượng huỷ diệt trong nháy mắt nhấc lên một luồng khí thế ngập trời, Đoan Mộc Tiểu Mạn thấp giọng quát:

- Người Thánh Sơn, không coi người Ngự Thiên cung chúng ta ra gì sao?

- Xem Thần Kiếm môn chúng ta không ra gì sao?

Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt mọi người, mấy trăm thân ảnh như đại điểu vọt tới phía sau lưng Tô Dật, Ngự Thiên cung, Thần Kiếm môn, còn có người của thế gia, trên mặt mỗi người đều không hề có chút sợ hãi, ánh mắt lạnh nhạt.

Khí tức tràn ngập đất trời, năng lượng linh hồn cuồng bạo chỉ một thoáng che lại tử ý của tất cả trưởng lão, đồng tử Lam Xúc Liên lấp loé quang mang, tiến lên một bước.

-Thánh Hoả, ngươi vội vàng châm ngòi thị phi như vậy, là nóng lòng muốn bịt miệng Tô Dật sao?

Ánh mắt Lam Xúc Liên nhìn Thánh Hoả, lạnh giọng hỏi.

- Lam tiên cô, ngươi có ý gì? Thánh Sơn ta còn chưa tới mức sợ một tiểu hỗn đản.

Thánh Hoả cười khan một tiếng, đối mặt với Lam Xúc Liên, trong lòng vậy mà lại cảm thấy một loại uy áp do Thiên Quân đích thân tới, ánh mắt nhất thời run lên, có chút sợ hãi.

- Rốt cục tình huống bên trong đại trận thế nào vẫn chưa biết rõ ràng, ngươi liền vội vạng hạ sát thủ, động cơ này có chút khiến người khác hoài nghi!

Thánh Hoả nhìn qua Tô Dật, hận ý vẫn ngập trời như trước, tràn ngập lãnh ý nói:

- Hôm nay Thánh Sơn thi đấu cũng vì hỗn đản này mà loạn, Đại Thánh tử cùng Thánh Tôn liên tiếp mất mạng, đây là mất mát lớn của Thánh Sơn! Từ xưa tới nay chưa từng có mất mát lớn như vậy, ta cảm thấy tiên cô cùng Kiếm Minh cao đồ không cần quản thì hơn!

- Hơn nữa, thần nữ cho dù muốn quản, Thánh Sơn vẫn sẽ theo hầu, nơi này là Thánh Sơn, không phải Ngự Thiên cung, bất luận kẻ nào dám nhúng tay vào chuyện Thánh Sơn, trên dưới Thánh Sơn sẽ không sợ!

Giọng nói vừa dứt, hơn trăm vạn đệ tử nhao nhao đi ra, trên đỉnh núi chỉ một thoáng liền tràn ngập hắc ảnh, bao bọc Thánh Vũ đường.

Thánh Hoả dẫn đầu lại mang sắc mặt rét lạnh, trong mắt sát ý nồng đậm vô tận!

Giữa không trung, một mảng lớn đen kịt che khuất bầu trời, sát ý tựa như thuỷ triều cuồn cuộn, nháy mắt bao phủ trọn Thánh Vũ đường!

Sát ý kim sắc cuồn cuộn che khuất bầu trời, khuếch tán mà ra, cả toà Thánh Sơn tường vân tiêu tán, sát ý xông lên tận trời!

Thánh Hoả đứng ở đầu tiên, khuôn mặt lộ ra nụ cười lạnh, phảng phất như đã chuẩn bị kỹ càng, nếu Ngự Thiên thần nữ muốn giúp sẽ diệt chung một chỗ!

- Lão thất phu nhà ngươi muốn ăn đòn sao?

Tay áo dài của Đoan Mộc Kình Thiên run lên, bên trong tay áo nhất thời sát ý nồng đậm.

Khí tức cuồn cuộn không ngừng giữa không trung, Tô Dật nháy mắt với Đoan Mộc Tiểu Mạn, trầm giọng nói ra:

- Kình Thiên tiền bối không nên bại lộ, chuyện nơi này ta có thể tự mình giải quyết.

Nghe vậy, Đoan Mộc Tiểu Mạn quay đầu nhìn Tô Dật được kim quang bao phủ, khẽ nhíu mày.

Ánh mắt hai người đối nhau, Tô Dật lại kiên định lạ thường, lập tức thanh âm Đoan Mộc Tiểu Mạn nhàn nhạt rơi xuống:

- Được, vậy ngươi tự chú ý!

Dứt lời, ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn quét tới, cao ngạo lạnh lùng nói:

- Toàn bộ người Ngự Thiên cung lui về phía sau!

- Cái này…

Long Phá Sơn cùng một đám Chư Hầu trưởng lão có chút không ngờ, Ngự Thiên cung không phải tới trợ giúp Tô Dật sao, vì sao lúc này lại lui về sau.

- Tình huống phức tạp, Ngự Thiên cung không tiện tham dự vào chuyện Thánh Sơn, Tô Dật muốn Ngự Thiên cung không can dự vào, chúng ta hãy tin tưởng hắn!

Cổ Nhạc vuốt râu, con ngươi nhanh chóng chuyển động.