← Quay lại trang sách

Chương 2019

Bên trên hư không, một mảnh tấm lụa kim quang liên tục nổ tung, chỉ thấy thân ảnh Tô Dật hoá thành quang ảnh quỷ mị xuyên thẳng qua giữa đám cường giả, thế công mênh mông dày như đặc, nhưng mỗi lần hắn đều có thể may mắn tránh né nguy hiểm.

Ở đây chỉ có Đoan Mộc Kình Thiên biết, sau khi trải qua ma luyện Ngũ Túc Kim Viêm Thú, ở đây trừ phi Thánh Hoả tự mình xuất thủ, cường giả Nguyên Tông cảnh muốn động vào một cộng tóc của Tô Dật, đơn giản chính là nói mơ giữa ban ngày.

- Hô!

Phía dưới hắc bào, Đoan Mộc Kình Thiên ngáp lớn một tiếng, ánh mắt rơi vào bên trong tân khách, đột nhiên xuất hiện một luồng lãnh ý.

- Long gia? Là chỗ Thánh Hỏa dựa vào sao?

Lúc này Đoan Mộc Kình Thiên thu liễm khí tức, thân hình dần dần lùi về sau, cho dù sắc mặt đã đóng băng như sắt vẫn lựa chọn tạm thời hạ cảm xúc.

Khí kình cả người Đoan Mộc Kình Thiên đã hoá thành dao động sóng ngầm, tiếp tục nhìn biến hoá bên trong vòng chiến.

- Ầm!

Lại một sát kiếm quyết nổ vang ra, dựa vào Huyết Ma Sát Thần kiếm, Tô Dật thi triển kiếm ý tới mức giọt nước không lọt, trọng kiếm trong tay như tiến vào hoá cảnh, tuỳ ý chống, vớt, vẫy, đâm.

- Tốt! Tàn kiếm bị Tô Dật dùng tới xuất thần nhập hoá, quả thật là lão tổ tại thế!

Cường giả Thần Kiếm môn ở đây tự nhiên biết lai lịch kiếm ý này, vỗ tay tán dương, trong lòng sớm đã kinh hãi không thôi.

Ngày đó một chiêu tàn kiếm quyết vô danh lại có thể dùng tới cấp độ kinh hãi thế tục như thế, làm sao không khiến người ta chấn kinh.

- Ầm ầm ầm!

Thanh thế cuồn cuộn, chỉ thấy bàn chân Tô Dật đạp mạnh lên trước, cong người né tránh, trong tay bạo dũng ra một đạo kiếm ý vô tận.

Nhất thời mây nổi bốn phía, kim vân phai mờ, mấy tên cường giả Nguyên Tông cảnh tu vi hơi thấp đều rơi xuống đất!

- Ầm ầm!

Giữa bầu trời xanh ngắt, mấy tên cường giả Nguyên Tông cảnh hoá thành đạn pháo nện như điên vào trong núi.

Chỉ một thoáng, bụi mù nổi lên bốn phía, sơn lĩnh chấn động, Man Yêu Thú ẩn nấp trong đó bộc phát ra tiếng gào thét trầm thấp.

Yêu rống liên tục, sơn lâm chấn động khiến một phần nhỏ đệ tử Thánh Sơn cũng bị sóng xung kích to lớn đánh rơi xuống đất.

- Xoẹt!

Còn lại mấy tên cường giả Nguyên Tông cảnh đều thở hổn hển, quanh thân loang lổ vết máu, khí tức uể oải không thôi, đồng tử mở to vằn tia máu, nhìn Tô Dật trên trời cao.

- Thánh Sơn chỉ có chút thực lực ấy sao? Cũng thường thôi! Đều là con kiến hôi!

Trong mắt Tô Dật loé lên một vòng tinh quang, khoé miệng khẽ nhếch, tràn ngập sự thất vọng, Huyết Ma Sát Thần kiếm để trước người, sát ý lẫm liệt.

- Đáng giận, khinh người quá đáng!

- Giết thằng nhãi ranh này! Làm sao lại mạnh như thế, Không thể nào!

Tê tâm liệt phế, thống hận không thôi, từng cường giả Thánh Sơn đều như sói đói trừng mắt nhìn Tô Dật.

Lăng lệ hư không, còn lại năm sáu tên cường giả Nguyên Tông cảnh hai mặt nhìn nhau, đồng tử đỏ bừng đột nhiên co lại, tràn ngập hoảng sợ cùng nghi ngờ.

Hoảng sợ là do thực lực Tô Dật quá cường đại, lại có thể liên tiếp đánh rơi cường giả Nguyên Tông cảnh mà không rơi vào thế hạ phong, mà nghi vấn là vì sao kẻ này không e sợ Thánh Vương khí?

- Tô Dật, không ngờ thiếu niên này mạnh mẽ như thế!

Sợi râu trắng như tuyết của Đoan Mộc Hùng Đồ khẽ run, hai tròng mắt gợn sóng, không tự giác bắt đầu kích động.

Theo phương hướng Tô Dật, Đoan Mộc Hùng Đồ chú ý tới sắc mặt Thánh Hỏa trưởng lão lúc này đã nghẹn thành màu gan heo, từ trước tới giờ chưa có ai dám giương oai như thế ở địa bàn Thánh Sơn.

Đây là sỉ nhục của Thánh Sơn, cùng chà đạp tôn nghiêm của Thánh Hỏa.

Tô Dật càng cường thế, trong lòng Đoan Mộc Hùng Đồ càng thêm hiểu rõ hành động của Thánh Hỏa, bờ môi khẽ động, lẩm bẩm nói:

- Thiếu niên này có lẽ có thể dọn sạch dơ bẩn ở Thánh Sơn! Ngươi còn có thể cho ta niềm vui như thế sao?

Nơi xa, Thánh Hỏa trưởng lão cảm giác bên trong dãy núi mơ hồ phóng xuất sức mạnh, lập tức ưỡn ngực, vẻ mặt âm hàn, thanh âm hùng hồn ngoan lệ lại lần nữa truyền tới:

- Làm càn! Các vị trưởng lão đừng sợ! Bày trận, hôm nay phải diệt kẻ này tại chỗ! Rửa mối nhục cho Thánh Sơn!

- Tất cả trưởng lão Thánh Sơn, mặt mũi Thánh Sơn không thể bị nhục! Là đệ tử Thánh Sơn liền dùng Chư Thiên Kim Toả trận! Đoạt lấy trọng kiếm trong tay tặc tử!

Tiếng nói rơi xuống, mấy tên cường giả Nguyên Tông cảnh giết đỏ cả mắt hét lớn một tiếng, cường giả Nguyên Tông cảnh xem chừng Ngự Thiên cung đều nhướng mày, thân hình rốt rít bay lên không.

Tất cả mười mấy tên trưởng lão lại vây quanh Tô Dật, thần sắc kiên nghị, ánh mắt hận ý rơi vào trên người Tô Dật.

- Không ổn, Chư Thiên Kim Toả trận!

Đoan Mộc Tiểu Mạn thấp giọng thở nhẹ nói, một vòng ngưng sắc hiện ra giữa hai hàng lông mày.

- Tô Dật tiêu rồi! Ngay cả trận này cũng được vận dụng!

Vẻ mặt Đoan Mộc Hùng Đồ nghiêm túc, âm thầm ngưng kết thủ ấn, một luồng kim sắc hình thành dưới lòng bàn chân, chuẩn bị động thủ.

- Haizzz!

Trong vòng vây, ánh mắt Tô Dật rơi vào trên thân mỗi một vị cường giả Nguyên Tông cảnh, mắt như hàn kiếm, lộ ra vẻ hưng phấn.

- Sắp chết tới nơi còn muốn cười! Tiểu tử, ta xem ngươi còn có thể cười tới khi nào.

Mày kiếm Tô Dật dựng thẳng, trọng kiếm trong tay gác lên vai, khẽ cười nói:

- Kiềm Nguyên Kim Thiên đại trận ta còn xông qua được, còn sợ trận nhỏ của các ngươi sao, đợi ta xuống!

Hàn quang Kiếm thần đen kịt thâm thuý bắn ra bốn phía, thời điểm hàn quang chảy ra tới mũi kiếm, thân hình Tô Dật lại biến mất tại chỗ!

- Đi tìm chết, giết!

Các cường giả Nguyên Tông cảnh cùng ra tay, kim sắc kinh khủng xoay tròn nhanh chóng trong không trung, như dây xích kim sắc xen lẫn nhau vây quanh Tô Dật.

- Ầm ầm!

Thánh Vương khí trong nháy mắt thăng mạnh hơn so với trước mấy trăm lần, tất cả mọi người ở đây đều cả kinh trong lòng!

- Phốc phốc!

Rất nhiều tân khách được mời không ngăn cảnh được đợt công kích mãnh liệt như thế, nhất thời mặt tái nhợt, trong miệng bắt đầu phun máu tươi.

- Lui ra phía sau.

Đoan Mộc Kình Thiên lên tiếng, nguyên khí khẽ dao động, vội kéo Đoan Mộc Tiểu Mạn đang lo lắng lui về phía sau!

- Ầm!

Ngay tại chỗ, Cổ Nhạc cùng Long Phá Sơn và Chư Hầu trưởng lão đẩy tay lên trước, chưởng ấn trùng điệp, đồng thời trước người bố trí bình chướng linh hồn, nhưng sóng xung kích to lớn vẫn khiến tâm huyết đám người bị khuấy động, mười phần khó chịu.

Ngoài ra, toàn bộ tân khách dưới sự bảo hộ của đệ tử Thánh Sơn cũng di chuyển về sau.

Trong nháy mắt, khí tức mọi người ở đây đều uể oải suy sụp, tiếng nổ vang vọng chân trời không ngớt, ngàn vạn đệ tử Thánh Sơn đều bịt lỗ tai như đang vô cùng thống khổ!

- Leng keng!

Kim quang nổ tung, vòng chiến lấy Tô Dật làm trung tâm lúc này sáng chói vô cùng như pháo hoa, chỉ có người trong đó mới biết được bên trong rốt cục xảy ra chuyện gì!

- Ha ha ha!

Thánh Hỏa trưởng lão đứng trên không, ý cười lại hiện lên trên mặt, tiếng cười âm tà rốt cục bộc phát ra.

Nhưng một giây sau, sau khi quang mang trong vòng chiến tiêu tán, vẻ mặt tươi cười của Thánh Hỏa trưởng lão nháy mắt ngưng kết như băng, mười mấy bóng người trực tiếp từ trên trời rơi xuống, như chim nhỏ bị gãy cánh!

- Thánh Hỏa, bây giờ đến lượt ngươi!

Tô Dật lạnh lùng lên tiếng.

Một bóng người màu xanh chậm rãi đi ra từ bên trong kim quang trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp lại mang sát khí cuồn cuộn, kình phong lạnh thấu xương thổi qua trước người, tóc xanh tung bay, lộ ra hai con người đen nhánh trầm tĩnh!

- Tô Dật!

Thánh Hỏa lắc lắc đầu, cho là mình nhìn lầm, mãi tới khi mười mấy thanh âm đánh vỡ sơn hà vang vọng bên tai mới phục hồi tinh thần.