← Quay lại trang sách

Chương 2027

Lông tơ sau lưng mọi người nổ tung, ánh mắt hoảng sợ bắt đầu nhìn về sâu bên trong Thánh Sơn!

- Rốt cục ba lão gia hoả kia đã xuất hiện rồi!

Ánh mắt Đoan Mộc Kình Thiên khẽ nhúc nhích, một loại nguy hiểm khó nói thành lời xông lên đầu.

Lần đầu tiên lông mày Đoan Mộc Kình Thiên bắt đầu nhăn lại, trong mắt lộ ra chút kiêng kị.

- Là ba vị lão tổ tông muốn xuất thế sao! Ông trời ơi!

Đệ tử Thánh Sơn khắp đồi núi đang dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, vừa nhìn thấy thần quang mông lung từ sâu trong Thánh Sơn liền như thấy tin vui từ trên trời rơi xuống, nhất thời ánh mắt kích động không thôi.

- Người trẻ tuổi, vở kịch dừng ở đây thôi, Thánh Sơn đã lay động gân cốt, cần gì hùng hổ doạ người!

Thanh âm già nua từ sâu trong Thánh Sơn truyền tới.

- Ầm!

Năng lượng thiên địa trong nháy mắt xông thẳng lên trời, một luồng khí tức thần thánh từ sâu trong Thánh Sơn truyền ra, trong nháy mắt như một quả bom nặng cân đập vào trên mặt hồ, tạo ra vô số gợn sóng, từng tầng sóng biển không gian tuôn ra!

Kim quang sáng chói, chiếu rọi khung trời!

Một luồng Thánh Vương khí dứt khoát không giống với Thánh Diệt, Thánh Thanh cùng Thánh Hoả trưởng lão bay thẳng về bốn phía, cuồn cuộn khắp trời!

- Ngao…!

Thiên địa hư không, một luồng khí tức uy nghiêm bá đạo tới cực hạn trong nháy mắt quấy Thánh Sơn tạo nên thanh thế to lớn.

Man Yêu Thú khắp bốn phía trong dãy núi Thiên Phong nhao nhao nằm rạp trên mặt đất, gầm nhẹ, thú hồn run rẩy không ngừng!

- Thánh Vương khí thật mãnh liệt! Thánh Sơn quả nhiên có cường giả!

Huyết Ma Sát Thần kiếm trong tay Tô Dật run rẩy kịch liệt, có thể cảm giác được chuôi kiếm đang run rẩy giống như cảm nhận được cường địch.

Một luồng Thánh Vương khí mãnh liệt vượt qua chùm sáng thần bí luyện hoá tiến vào sâu trong Thái Hư, Tô Dật biết là do nửa khối Kim Trấn Thiên Thạch đang hấp thu luyện hoá Thánh Vương khí, lập tức tâm thần dần yên tĩnh lại.

Thánh Vương khí mãnh liệt như vậy, có thể so với Tiên Thiên Thánh Vương khí bên trong đại trận, ánh mắt Tô Dật, Tuyết Hồng Lâu cùng Đoan Mộc Tiểu Mạn đều ngưng trọng.

- Hẳn là ba vị Thánh Vũ, Thánh Phong cùng Thánh Quân ngàn năm không xuất hiện!

Ánh mắt Tuyết Hồng Lâu tuôn ra sự tức giận.

Thánh Sơn này, cho dù là sáu vị trưởng lão Thánh Sơn, khi chạm tới phòng tuyến cuối cùng cũng có thể tuỳ ý đánh giết!

- Một bán bộ Nguyên Thiên, hai Nguyên Vực cửu trọng đỉnh cao! Bán bộ Nguyên Thiên còn tránh ở bên trong!

Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn vẫn lãnh đạm như cũ, thì thào khẽ nói, quanh thân nhanh chóng vận chuyển kình phong lạnh buốt hung hãn.

- Ha ha, lại là bán bộ Nguyên Thiên! Tiểu Mạn, nàng có sợ không?

Tô Dật nhìn qua khí tức kim quang chấn thiên phía xa, vẻ mặt trở nên tàn độc.

Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn liếc xéo về Đoan Mộc Kình Thiên phía sau, một chút cười duyên khẽ treo trên khoé miệng, nhìn chăm chú Tô Dật nói.

- Ngày đó ngươi vì ta không màng sống chết, ta hôm nay cùng ngươi tiêu diệt Thánh Sơn! Coi như ta tính toán cũng được!

Nhất thời trên khuôn mặt không hề quan tâm của Tô Dật loé ra nụ cười, thấp giọng nói:

- Vợ ta hiện tại cũng biết làm ăn! Cũng được, phí chút khí lực xoá sạch Thánh Sơn!

Thanh âm rơi xuống, hai tay Tô Dật đong đưa, đặt Huyết Ma Sát Thần kiếm tới trước người, chiến ý trong nháy mắt không ngừng bành trướng, Thánh Vương khí hiển hách cộng thêm nguyên khí thuộc tính hỏa điên cuồng tuôn ra, uy thế ngập trời, nói với Tuyết Hồng Lâu bên cạnh.

- Tuyết Hồng Lâu, Thánh Sơn đã như thế, không cần lưu luyến! Trận chiến giữa chúng ta để lại sau này, hôm nay liền cùng ta xoá sạch nơi này! Thế nào?

Khoé miệng Tuyết Hồng Lâu nở nụ cười lạnh, nhìn không trung xung quanh, từ sâu trong đôi mắt hiện lên vẻ bi thương.

Thánh Thanh cũng đã chết thảm, người Thánh Sơn đã lãnh huyết tới tình trạng thế này, có ai không phải vật hy sinh của Thánh Sơn?

- Ta sẵn lòng!

Lời nói lạnh như băng phun ra từ trong miệng Tuyết Hồng Lâu.

- Ầm ầm!

Trong chốc lát, hai luồng kim quang phía xa lao nhanh tới, tốc độ càng lúc càng nhanh, trong mắt Tuyết Hồng Lâu nhất thời liên tục hiện ra dị sắc, thống khổ cùng phẫn nộ vừa rồi đã hoàn toàn bị thay thế bởi chiến ý cùng sát ý.

Trong lòng Tuyết Hồng Lâu chỉ có một suy nghĩ, muốn báo thù cho Thánh Tôn đã chết! Muốn báo thù cho người bị Thánh Sơn diệt thôn! Tất nhiên còn có Hỗn Loạn vực.

- Hỗn Loạn vực!

Một ý niệm như tia chớp thoáng qua trong đầu, Tuyết Hồng Lâu nhớ tới Thánh Đế lúc trước vì tới Hỗn Loạn vực truy tìm Kim Trấn Thiên Thạch mà mất mạng.

Tin tức Kim Trấn Thiên Thạch vốn phải tuyệt mật, sao lại có người ngoài biết cặn kẽ như thế?

Nhất thời trong lòng xuất hiện một luồng hàn ý, Tuyết Hồng Lâu xác định, không riêng gì Thánh Tôn, cái chết của Thánh Đế có lẽ cũng là một âm mưu đã được tính toán từ lâu.

- Khó trách Thánh Tôn bảo vệ ta như thế, từ nhỏ đã không cho ta tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào! Thì ra là vì không để cho người khác thừa cơ lợi dụng!

Ánh mắt Tuyết Hồng Lâu rơi về phía hai kim quang nơi xa, bỗng nhiên chiến ý bành trướng, lửa giận trong lòng phun trào, cao giọng quát.

- Đệ tử Thánh Sơn nghe rõ, chuyện hôm nay đã sáng tỏ! Cái chết của Thánh Tôn, thậm chí là Thánh Đế đều có liên quan tới sáu vị trưởng lão Thánh Sơn đời trước! Uý Trì Trường Phong cùng sáu vị trưởng lão cấu kết với người ngoài, dùng Tiên Thiên Thánh Vương khí hại chết Thánh Tôn, nếu các ngươi có ai còn chống cự đều sẽ bị tru diệt!

- Cái gì?

Tất cả đệ tử Thánh Sơn đang hốt hoảng bỏ chạy, bao gồm cả nhóm cường giả Thánh Sơn trên núi đều rung động, như tượng gỗ ngây ra tại chỗ, cho là mình nghe lầm.

- Cái chết của Thánh Đế cùng thi đấu Thánh Sơn hôm nay đều do người mình gây ra?

Thần sắc Tuyết Hồng Lâu chấn động, lửa giận dâng cao trong đôi mắt sáng, nhất thời Thánh Vương khí kinh người thuần tuý tới cực hạn tuôn ra giữa thiên địa.

Nghe vậy khoé miệng Tô Dật đứng bên cạnh khẽ cong lên, nhẹ gật đầu, nói khẽ:

- Xem ra ngươi đã có sự lựa chọn! Sau này Tô Dật ta lại có thể có thêm một vị bằng hữu!

Tuyết Hồng Lâu nhìn Tô Dật, khẽ gật đầu, hai bàn tay giao nhau với Tô Dật giữa không trung, như cùng gắn kết sinh mệnh.

Vừa nói xong đám người khiếp sợ không thôi, đôi mắt trợn tròn, bao gồm cả Đoan Mộc Hùng Đồ cũng khiếp sợ không gì sánh nổi.

Bờ môi Đoan Mộc Hùng Đồ khẽ nhếch, cho dù trong lòng cũng có chút suy đoán nhưng vẫn không dám đưa ra kết luận như vậy.

Không thể không thừa nhận, Tuyết Hồng Lâu tỉnh lại cũng là chuyện tốt nhất để làm sáng tỏ việc Tô Dật nói, nghi vấn luôn quanh quẩn trong lòng người Thánh Sơn cuối cùng đã được giải.

Thánh Đế, Thánh Sơn, các loại sắp đặt ba mươi năm nay đều là kế hoạch của sáu lão Thánh Sơn.

Hôm nay thi đấu Thánh Sơn từ đầu tới đuôi đều là một kế hoạch đã được tính toán từ lâu!

- Rốt cục là ai? Năm đó là ai giết Thánh Đế, là ai sai khiến giết Thánh Tôn?

Ánh mắt Đoan Mộc Hùng Đồ vô cùng sắc nhọn, đẫm máu nhìn chằm chằm phía trước, một giây lát sau liền đi tới bên người Tuyết Hồng Lâu.

- Ngũ Thánh tử, ngươi lớn tiếng nói ra, rốt cục là ai? Lão hủ muốn đấu với hắn tới chết mới thôi! Đây là lòng lang dạ thú, muốn huỷ cơ nghiệp vạn năm của Thánh Sơn ta sao?

Thanh âm Đoan Mộc Hùng Đồ vang vọng khắp nơi, thanh âm giống như tiếng sấm khiến gợn sóng chung quanh không gian vỡ nát từng khúc.

- Ngũ Thánh tử đừng nói bậy! Chửi bới Thánh Sơn là tội đáng chém! Im miệng cho lão phu!

Thanh âm già nua lại lần nữa truyền tới.

Bên trên viễn không, hai thân ảnh nhăn nheo nhanh chóng tới gần, một trái một phải đều mang khuôn mặt tiều tuỵ, ánh mắt suy sụp vô thần.