Chương 2034
Một khắc sau, sóng xung kích hung mãnh tán loạn lần lần nữa thay đổi đường ngắm xông về một toà thâm sơn bốc lên tiên khí ở Thánh Sơn.
- Không ổn!
Đoan Mộc Kình Thiên cùng Đoan Mộc Tiểu Mạn nhìn thấy Tô Dật cùng Tuyết Hồng Lâu như chim nhỏ gãy cánh ngã xuống, nhất thời hoá thành lưu quang tiếp được.
Được Đoan Mộc Tiểu Mạn đỡ lấy, kinh mạch cả người Tô Dật đã gần như vỡ vụn, bên trong Thái Hư Thần Hải vô cùng khô cạn, toàn bộ như bị móc rỗng.
Đoan Mộc Kình Thiên thì đỡ Tuyết Hồng Lâu, trạng thái của Tuyết Hồng Lâu cũng không tốt hơn Tô Dật là bao.
- Răng rắc!
Chỗ sâu nhất Thánh Sơn, một ngọn núi bổ đôi ra, tiếng động như lôi đình cuốn theo kim quang trùng thiên khiến mọi người hoa mắt, như muốn phủ phục!
- Ầm ầm!
Kim quang tuỳ ý, năng lượng thuộc tính kim cuồn cuộn thâm hậu hoá thành phong bạo bén nhọn hiện ra, năng lượng từ khắp nơi bao phủ tới.
- Không nghĩ tới đời này lão hủ còn có thể nhìn thấy Thánh Vương Đế Quân kiếm!
Thanh âm già nua trong nháy mắt lấn át tất cả huyên náo, giờ khắc này Thánh Sơn nhất thời yên tĩnh trở lại, ánh mắt vô số người đều rơi vào bên trong kim quang.
Kim quang mãnh liệt, một giọng nói già nua chậm rãi bay ra.
Đi đầu là hai đôi mắt sáng như đèn có thể thấy rõ nhân tâm, trong nháy mắt mang theo năng lượng linh hồn to lớn khiến lòng người chấn động!
Thân ảnh đi ra không tính là thẳng tắp, một lão giả mặc bộ quần áo đơn giản mộc mạc lại lộ ra vẻ không tầm thường, ánh mắt tuy nhỏ nhưng lại sáng ngời, sợi tóc trắng như tuyết bay trong gió, trên mặt nếp nhăn chằn chịt, nhìn không hề có sức sống, nhìn qua giống như một lão giả gần đất xa trời, vô cùng thê lương.
Hai bàn tay chất phác ngày thường giấu ở trong tay áo lớn, đốt ngón tay to lớn dày đặc vết chai, tuỳ tiện chém xuống liền có thể phá nát hư không.
- Thánh… Thánh Vũ trưởng lão!
Ánh mắt Đoan Mộc Hùng Đồ vô cùng kích động, nước mắt phun trào, quỳ bái trên mặt đất hét to!
- Cái gì? Lão tổ Thánh Sơn, Thánh Vũ lão tổ sao? Là vị cường giả chí tôn tám trăm năm trước sao?
Đệ tử Thánh Sơn ở đây cùng cường giả Thánh Sơn đều mang ánh mắt tươi sáng, hưng phấn không thôi, nhất thời bên trong dãy núi Thiên Phong đều tràn ngập thanh âm quỳ bái.
- Bái kiến Thánh Vũ lão tổ! Xin Thánh Vũ lão tổ cứu Thánh Sơn!
- Thánh Vũ lão tổ, tặc nhân muốn diệt Thánh Sơn ta!
Tô Dật dốc hết toàn lực đứng lên, bên trong mày rậm tràn ngập vẻ nghiêm nghị, Đoan Mộc Tiểu Mạn đứng bên cạnh nói:
- Rốt cục lão gia hoả này cũng đi ra rồi!
- Tiểu tử, lão gia hoả này rất khó đối phó!
Đoan Mộc Kình Thiên bắn ra lãnh ý, sâu thẳm nói.
- Dường như lão không còn sống được bao lâu nữa!
Thiết Hồn Mạch nằm ở trước huyền quan, Tô Dật nghe vậy liền vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công, bên trong có Thánh Vương khí, có Huyết Ma Sát Thần kiếm trong tay, linh giác của hắn linh mẫn dị thường.
- Khó trách hắn vẫn luôn trốn tránh không ra!
Tô Dật nhếch miệng lên.
Sau đó Tô Dật vẫn lắc đầu, hít sâu một hơi, hơi có chút tiều tuỵ nói ra với hai người bên cạnh:
- Nếu lão muốn giết ta đã sớm đi ra, cũng không đợi tới một khắc cuối cùng này.
Sau đó nguyên khí dưới chân Tô Dật tăng vọt, phấn chấn tinh thần, cắm chặt Huyết Ma Sát Thần kiếm trong tay, chậm rãi đi về phía Thánh Vũ lão tổ.
- Tiểu thiếu niên, hôm nay cơ nghiệp Thánh Sơn vạn năm bị ngươi huỷ thành dạng này, cũng nên thoả mãn rồi chứ!
Thánh Vũ trưởng lão không hề bận tâm, không có chút sát ý hiện lên, chỉ là một chút bất mãn lướt qua trong ánh mắt.
- Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Ta đang giúp ngài thanh lý môn hộ, ngài ngược lại còn trách ta?
- Ha ha ha!
Một tiếng cười khô khốc truyền ra từ trong cổ họng Thánh Vũ trưởng lão, hai tay chắp sau lưng, nhìn kiếm trong tay Tô Dật nói.
- Thật thú vị! Có thể cho ta xem thanh kiếm này một chút được không?
Ánh mắt Tô Dật cũng nhìn qua trên thân Huyết Ma Sát Thần kiếm, huyết quang phiêu động, kim văn nhàn nhạt xoay quanh, có phần sắc thái thần bí, khoé miệng nhất thời nhếch lên.
- Ta biết lão đang suy nghĩ cái gì, thế nhưng đã là của ta, lão cũng không thể đoạt đi!
- Vật Thánh Sơn, ngươi lại còn nói là đồ vật của ngươi?
Trong nháy mắt, anh mắt Thánh Vũ âm hàn, nhìn chằm chằm Tô Dật nói.
- Hô!
Thân kiếm rung động, Tô Dật nhướn mày, trong lòng nghiêm nghị không sợ, nói:
- Thánh Sơn lấy được kiếm này từ đâu?
Nửa ngày không nói, thần sắc ánh mắt Thánh Vũ tự nhiên, trong ánh mắt âm hàn nhất thời toát ra một chút cảm thán.
Thánh Sơn lấy được Thiên Phong thần kiếm ở trong tay Thiên Yêu tông, thu hoạch được nửa bộ Thánh Vương khí, từ đó thay tên Thánh Vương Đế Quân kiếm che giấu tai mắt người ngoài, những việc này làm sao Thánh Vũ có thể không biết.
Tích luỹ ban đầu luôn có quá khứ máu tanh, Thánh Vũ vì nhìn thấu những thứ này mới quyết tâm tập trung vào võ đạo, nghiên cứu vũ kỹ, không màn thế sự.
- Vậy ngươi có nguyện trở thành tân Thánh Đế của Thánh Sơn không?
Thánh Vũ trưởng lão ho một tiếng, bên trong ánh mắt mang theo vẻ ước ao, mặt mũi già nua nhẹ nhàng co lại, khoé miệng mỉm cười.
Thánh Đế Thánh Sơn, bá chủ lục lục tam châu nhất hải, Thánh Vũ thế mà lại để một thiếu niên chỉ mười chín tuổi làm tân Thánh Đế?
Vừa mới nói xong, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, hai mắt trợn to, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Thánh vũ trưởng lão cùng Tô Dật.
- Cái gì! Thánh Vũ trưởng lão không tính sai chứ? Hắn đã giết nhiều người của Thánh Sơn ta như vậy.
- Không thể nào! Đệ tử Thánh Sơn chúng ta tuyệt đối không đồng ý! Hắn giết Đại Thánh tử, giết Thánh Hỏa trưởng lão, Thánh Diệt trưởng lão, còn làm Thánh Phong cùng Thánh Quân trưởng lão bị thương nặng, dạng người này sao có thể giữ!
- Thánh Vũ lão tổ, người phải nghĩ lại!
Thánh Vũ lão tổ khẽ ngẩng đầu, trong mắt mang theo vài phần tiều tuỵ, nói với Đoan Mộc Hùng Đồ.
- Trưởng lão Thánh Vũ đường ở đâu, nói cho đệ tử Thánh Sơn biết xem tiêu chuẩn thứ nhất của Thánh Đế Thánh Sơn là gì?
Nhất thời toàn thân Đoan Mộc Hùng Đồ giật mình, hơi cong người, sắc mặt nghiêm túc, hét to nói:
- Nội dung thứ nhất của Thánh Đế, người nào có Thánh Vương Đế Quân kiếm chính là Thánh Đế tân nhiệm! Cho dù không có Thánh Vương Đế Quân kiếm, người bước lên vị trí Thánh Đế nhất định cũng phải suốt đời tìm kiếm Thánh Vương Đế Quân về.
- Tuy vậy ta cũng sẽ không bái tặc nhân làm chủ! Tuyệt đối không thể, Thánh Sơn sẽ không phụng cừu nhân làm chủ!
Băng Phủ quát lớn, sơi râu trắng như tuyết run nhẹ, thất khiếu đã bắt đầu có khói bay.
Theo tiếng hét lớn của Băng Phủ, trong nháy mắt tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng gầm hét lên, cùng biểu thị kháng nghị.
Thanh âm quen thuộc của Băng Phủ khiến Tô Dật quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, Băng Phủ nhất thời vô cùng xấu hổ, bên trong lòng khẽ run rẩy, giống như băng nhân đứng nguyên tại chỗ.
Tô Dật bất đắc dĩ nhún vai, trong mắt lóe lên, khoé miệng khẽ động nói:
- Ta sẽ không lầm Thánh Đế của Thánh Sơn ngươi.
Theo đó ánh mắt Tô Dật khẽ động, nguyên khí trong Thái Hư Thần Hải bắt đầu theo Hỗn Nguyên Chí Tôn công chậm rãi khôi phục lại, trầm giọng nói:
- Thánh Sơn không có tư cách giữ ta, mà ngươi cũng không có tư cách nói câu này.
- Để ngươi làm, ngươi còn không muốn! Thật đáng giận! Loại người này sao có thể giữ lại!
- Cái gì! Thật quá cuồng vọng! Dám phát ngôn bừa bãi trước mặt cường giả bán bộ Thiên Nguyên!
Ánh mắt từng đệ tử Thánh Sơn rung động, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thánh Vũ nghe xong không vội không buồn, lại mỉm cười, trong làn da nhăn nheo như ẩn chứa thời gian vô tận, khẽ nói.